Vương Phi 13 Tuổi

Chương 679: Gian nan gặp lại




Edit: Meo tỷ



Beta: Pracell



**************************



Không lẽ là…chàng



Tim đập nhanh một cách bất thường, vẻ mặt Lưu Nguyệt không nói nên lời.



Người thân, nàng ở Bắc Mục chưa từng thể hiện cảm tình riêng tư với bất cứ ai, ngay cả là Âu Dương Vu Phi, thì tình cảm cũng chỉ như bằng hữu, chứ không phải cảm giác của người yêu.



Chỉ có một người, vào một số thời điểm hiếm hoi.



Nàng đã thể hiện tình cảm của mình với hắn, hoàn toàn như người yêu.



L úc Hiên Viên Triệt tới Bắc Mục.



Lúc nàng bị mười bảy tộc Tiên Bi bao vây, lần đầu tiên sa cơ, Hiên Viên Triệt đã tới kịp thời, để cứu nàng.



Lưu Nguyệt còn nhớ rất rõ, lúc đó nàng đã kinh ngạc và vui mừng biết bao nhiêu.



Nói với nhau đủ chuyện trên trời dưới đất.



Toàn bộ tình cảm thể hiện trong cái nắm tay thật chặt.



Cho nên, đã quên hết mọi người xung quanh, nàng và Hiên Viên Triệt đã lấy thân phận hôn phu hôn thê đang yêu thân mật với nhau, rồi còn ôm nhau.



Bộc lộ ra hết chân tình của mình.



Mà lúc đó, có Thác Bỉ Mộc cũng có mặt



Thác Bỉ Mộc đã từng nhìn thấy khuôn mặt Hiên Viên Triệt lúc cứu nàng ra từ chỗ mười bảy tộc Tiên Ti, vì thế hắn cũng biết sự tồn tại của một người tên Nhất Hào bên cạnh nàng.



Biết được nàng chỉ thân cận với ai.



Hai mắt chớp nhanh, càng suy ngẫm lại những chuyện trước đây nàng càng cảm thấy rõ ràng.



Nàng còn nhớ rõ lúc ấy mình đã nói với Thác Bỉ Mộc là “ta tin tưởng ngươi, cho nên ngươi không được cô phụ sự tín nhiệm của ta.”



Nàng đã quên giết Thác Bỉ Mộc diệt khẩu, đã quên mất.



Năm ngón tay nắm lại thật chặt, cơ thể bắt đầu hơi hơi run rẩy.



Người mà Thác Bỉ Mộc nói là ai ?



Có phải người nàng nghĩ tới hay không, có phải không ?



Khiếp sợ quá lớn đâm ngang dọc trái tim Lưu Nguyệt, cơ thể nàng không tự chủ được run rẩy khắp người, không rõ là vì hưng phấn quá độ hay vì cái gì khác.



Tay gắt gao nắm lại, Lưu Nguyệt nghiến răng thật chặt.



Không, không thể như vậy được, chính nàng đã tận mắt chứng kiến cảnh tượng ngày đó, như thế nào có thể còn sống ?



Không, phải chăng là do mình quá nhớ Hiên Viên Triệt, cho nên, đem tất cả những gì có thể, thậm chí không thể xảy ra, chụp hết lên đầu chàng ?



Tim đập rất nhanh, lý trí của nàng cũng không thể theo kịp.



Thế nhưng, người mà Thác Bỉ Mộc nói có thể là ai chứ ?



Ngoại trừ Hiên Viên Triệt ra, nàng thật sự không thể nghĩ ra được bất kỳ người nào khác.



Thật sự không nghĩ ra, Tiêu Thái Hậu thì không thể, những người khác, Độc Cô Dạ ? Vân Triệu? Âu Dương Vu Phi? Không, những người này lại càng không thể.



Nhưng mà, nhưng mà, chính nàng đã tận mắt chứng kiến cảnh chàng, đã chết…



Sự kinh ngạc và vui mừng quá lớn tới mức không thể tin nổi, đang đối chọi nhau chan chát trong đầu nàng.



Chuyện không thể nào xảy ra, thì đừng có cho nàng hy vọng.



Nếu không, đến khi hy vọng tan biến, nàng có lẽ sẽ không thể gượng dậy nổi.



Năm ngón tay cắm thật sâu vào lòng bàn tay, có chỗ đau, có chỗ đỏ sẫm muốn rướm máu.



Lưu Nguyệt cúi đầu mở bàn tay ra, nhìn mấy chỗ đỏ sẫm đó



Ánh mắt đen sâu như đá cẩm thạch trầm mặc nửa ngày bỗng giương lên, xoay mạnh người một cái rồi nhảy xuống đất, Lưu Nguyệt liền phóng ra ngoài lều trại.



Hiện tại đã như vậy, còn có chuyện gì tồi tệ hơn lúc này nữa chứ.



Cùng lắm là nghe thêm một lần nữa tin chàng đã mất.



Chính vì thế nhất đinh nàng phải biết người sau lưng Thác Bỉ Mộc rốt cuộc là ai.



“Thác Bỉ Mộc!” một tiếng quát lạnh xé tan màn đêm u tối, trong trẻo nhưng lạnh lùng đầy bén nhọn.



Đang bước đi, bỗng Thác Bỉ Mộc nghe tiếng quát, lập tức quay đầu lại, kinh ngạc vô cùng khi nhìn thấy Lưu Nguyệt đang chạy như bay về phía hắn.



Nhiếp Chính Vương của bọn họ không phải đã say rồi sao, như thế nào lại…



“Thác Bỉ Mộc, ta có chuyện muốn hỏi ngươi” Từng bước chầm chậm rồi dừng lại ngay trước mặt Thác Bỉ Mộc, mặt Lưu Nguyệt có vẻ h ơi bất an nhưng cũng cực kỳ nghiêm túc.



“Á, Nhiếp Chính Vương, Người cứ hỏi ạ” Thác Bỉ Mộc đứng đoan đoan chính chính nói.



Nhìn thấy vẻ mặt hơi thắc mắc u mê của Thác Bỉ Mộc, Lưu Nguyệt hít một hơi thật sâu, chậm rãi gằn từng chữ một “Thác Bỉ Mộc, ngươi hiểu rõ tính cách của ta, ta không muốn phải nghe lời nói dối.



Nói cho ta biết, người sau lưng bày cách cho ngươi chiếu cố ta, là ai ?”



Lời nói có vẻ bình tĩnh, nhưng hai chữ là ai, lại có thể nghe rõ ràng là đang run run.



Thác Bỉ Mộc vừa nghe Lưu Nguyệt hỏi, như có ai bổ vào đầu thật mạnh.



Mặt nháy mắt hiện lên tia bối rối, nhưng ngay sau đó liền lấy lại bình tĩnh.



“Không có ai a, Nhiếp Chính Vương, Người nói gì vậy? Ai nhờ thần giúp Người? , thần không hiểu gì cả ?”



Gãi gãi đầu, Thác Bỉ Mộc trả lời rất nhanh.



Phủ nhận sạch sẽ không chút dấu vết.



Lưu Nguyệt nghe xong sắc mặt trầm xuống, hai mắt sắc nhọn trừng trừng với Thác Bỉ Mộc.



Người trước mặt mình đang nói dối.



“Thác Bỉ Mộc, khả năng của ngươi như thế nào, ta hiểu rất rõ, ngươi không hề có tính cẩn thận tỉ mỉ, chiến thuật cũng không tinh diệu được đến trình độ kia.



Tính toán đặt bẫy rập khiến kẻ thù không kịp trở tay, ngươi lại càng không làm được.



Ngươi còn cần ta phải nhiều lời ?”



Câu cuối cùng nói ra, gần như là quát thẳng vào mặt.



Nàng không ngu ngốc, lúc đầu nàng không hề nhận ra, là do nàng không có tâm trạng nào để ý tới.



Nhưng bây giờ, một khi đã bắt đầu hoài nghi, mọi sự kiện trong thời gian qua cứ lần lượt hiện ra rõ ràng liên tục trước mắt nàng như đèn kéo quân xoay xoay.



Nàng còn có thể phân vân được chăng.



Đối mặt với vẻ sắc bén cùng hăm dọa của Lưu Nguyệt,Thác Bỉ Mộc lui về sau mấy bước, mặt thoáng đỏ và có chút lúng túng.



Bất quá, hắn mặt dày da thô nên nhìn không ra.



V ò đầu bứt tai, Thác Bỉ Mộc cười một tiếng khà khà, rồi nhìn Lưu Nguyệt nói : “Bẩm, Nhiếp Chính Vương, con người ta luôn luôn phải học hỏi để trưởng thành lên mà.



Người mấy tháng không ở Bắc Mục, thần nay học hỏi được nhiều, cũng chịu khó tìm hiểu một chút, nên là có chút tiến bộ, tại vì Người không có ở đây , cho nên không biết đó thôi, thần…”



“Ngươi đừng nói những lời vô nghĩa đó với ta.” một tiếng quát lạnh, Lưu Nguyệt tiến lên một bước, ánh mắt thật sắc bén trừng lên nhìn gần như muốn xuyên thấu tâm can của Thác Bỉ Mộc



Hơi thở kia, cơ hồ như muốn nuốt chửng hắn.



Thác Bỉ Mộc thấy vậy vội vàng cúi đầu xuống lại lui về sau mấy bước



Đã sớm biết Nhiếp Chính Vương bọn họ rất lợi hại, lần đầu nàng thể hiện sát khí ở bữa tiệc đãi khách kia, hắn đã biết.



Nhưng lúc này l ại càng tỏa ra thật đậm.



Cơ hồ làm cho mồ hôi lạnh sau lưng hắn cũng chảy xuống.



Khóe miệng co rúm hai cái, Thác Bỉ Mộc trán bắt đầu đổ mồ hôi.



Những chuyện này thì có liên quan gì tới hắn chứ.



Hắn chẳng qua là được người khác ủy thác, bản thân lại là người trung thành, âm thầm bảo vệ Nhiếp Chính Vương mà thôi.



Bức bách như thế, làm như hắn vừa mới làm chuyện gì xấu vậy.



Đầu óc hỗn loạn, lúc này e rằng chỉ cần hắn nói dối một câu thôi, Lưu Nguyệt sẽ xông tới xé hắn làm đôi, Thác Bỉ Mộc trong lòng cảm thấy bứt rứt.



Nói hay là không ?



Hai người bọn họ cãi nhau, thì tự họ đi giải quyết đi.



Mọi người thường nói ‘thanh quan nan đoạn gia vụ sự’ (quan thanh liêm khó lòng dứt việc nhà, ý mấy người tốt hay bị vướng vào những chuyện không đâu do mềm lòng, đa sự), Thác Bỉ Mộc có chút phúc chí tâm linh (đụng chuyện tự nhiên khôn ngoan hơn hẳn), đầu óc trống rỗng chỉ nghĩ tới được câu này.



Chuyện này thì can hệ gì đến hắn ?




Vừa chợt nghĩ tới đó, đột nhiên khóe mắt quét thấy một vạt áo trắng thoáng qua.



Thác Bỉ Mộc vội liếc mắt nhìn đến.



Âu Dương Vu Phi.



Nhìn thấy Âu Dương Vu Phi từ từ từ từ đi tới, ánh mắt sâu đen đang nhìn hắn dò xét.



Thác Bỉ Mộc lập tức nghi êm nét mặt, nén lại hỗn loạn trong lòng.



Mặt đầy nghiêm nghị nhìn Lưu Nguyệt nói : “Quả thật là không hề có ai mà, Nhiếp Chính Vương người nghe lầm rồi, thần chỉ thấy Nhiếp Chính Vương thời gian này thần sắc có vẻ không được tốt, cho nên đôi khi thần hay để ý, chứ không hề có chuyện gì khác”



Dứt lời, quay về phía Lưu Nguyệt hành lễ, sau đó bước đi.



Lưu Nguyệt thấy vậy nhướng mày, nhưng cũng không ép cung tiếp.



Lúc Âu Dương Vu Phi vừa tới, Nàng cũng để ý thấy.



Mặt Thác Bỉ Mộc hơi chút giãn ra, rồi đột nhiên trở nên nghiêm nghị, tất cả nàng đều quan sát được hết.



Phải chăng Thác Bỉ Mộc không muốn cho Âu Dương Vu Phi biết?



Hay chính là người ở sau lưng hắn không muốn để Âu Dương Vu Phi biết ?



“Chuyện gì vậy, có phải ta vừa phá hỏng chuyện tốt đẹp gì không?” bước tới trước mặt, Âu Dương Vu Phi quơ quơ quạt giấy trong tay, nhìn Lưu Nguyệt nói.



Lưu Nguyệt quay đầu lại nhìn lướt qua Âu Dương Vu Phi, thoáng đổi sắc mặt, lắc đầu nói: “Không có gì.”, đồng thời xoay người bước đi.



Nhìn bóng dáng Lưu Nguyệt, Âu Dương Vu Phi bỗng nhiên nhấp nháy mi.



Hắn vừa mới đi tìm hiểu chút thông tin, lúc quay trở về nhìn thấy Lưu Nguyệt lại đang có cảm xúc dao động rất mãnh liệt, rốt cuộc là có chuyện gì.



Thực ra vừa mới xảy ra chuyện gì, mà lại làm cho Lưu Nguyệt dao động dữ dội đến vậy.



Hơi hơi chau mày, Âu Dương Vu Phi cảm thấy khó hiểu.



Gió đêm thổi lạnh, lướt nhẹ qua.



Ánh trăng khuyết treo lơ lửng trên bầu trời, tỏa ra màu ánh sáng bàng bạc, một mảnh mông lung mờ mịt.



Mấy ngày sau, Lưu Nguyệt có đến tìm Thác Bỉ Mộc vài lần.



Không ngờ rằng hắn trước sau như một, bất kể thế nào cũng không chịu nói.



Đến khi bị nàng uy hiếp quá, hắn liền nói ” Quả thực là không có gì mà, nếu Nhiếp Chính Vương không tin, thì hãy xử tử thần đi.”



Làm cho Lưu Nguyệt nghiến răng trợn mắt.



Nam tử hán trên Thảo Nguyên trọng chữ tín khinh thường cái chết, cho dù có kề dao tận cổ cũng không bao giờ khai.



Mặc dù rất bực bội, nhưng lại không có biện pháp nào đối phó với hắn, không thể đem hắn đi xử tử, tuy ruột gan nàng như bốc hỏa, nhưng không thể làm một vị hôn quân bạo chúa.



Nắng ban mai lấp lánh, ánh nắng nhè nhè xuyên qua tầng mây.



Chiếu xuống, ngàn dặm núi sông, đẹp không sao tả xiết.



Tại doanh trại tướng quân.



“Nhiếp chính vương, triệu bọn thần đến gấp vậy có chuyện gì sao?” ngoài doanh trại, Khố Tạp Mộc, Lê Khoát, Hàn Phi, Thác Bỉ Mộc đang bày binh bố trận, bỗng nghe lệnh triệu tập của Lưu Nguyệt nên vội vàng chạy đến.



Hai ngày nay không có đánh nhau, cũng không xuất binh, vậy hà cớ gì lại triệu bọn họ gấp như vậy.



Chẳng lẽ là dân tộc Hung Nô có người đánh lén.



Ngồi trên chiếc ghế cao cao, Lưu Nguyệt nãy giờ mặt vẫn lạnh như băng.



Nhìn chư vị đại tướng đều nhất tề bước vào, nàng chậm rãi đảo mắt qua mấy người, ngón tay chỉ chỉ lên bản đồ để trên bàn.



Trầm giọng nói : “Án binh bất động không phải là biện pháp hay, bổn Vương quyết định, hôm nay tập hợp tất cả năm mươi vạn binh mã, toàn lực tấn công.”



Lời vừa nói ra, bọn người Khố Tạp Mộc lập tức nhìn nhau, trong mắt hiện lên những tia hoảng hốt.



Lưu Nguyệt nói vậy là có ý gì?



Đột nhiên đòi tập trung toàn bộ binh mã tấn công, có khác gì quyết chiến.



Chuyện này, không thể đùa được.



Âu Dương Vu Phi ngồi bên cạnh Lưu Nguyệt, nghe nói cũng không khỏi hơi sửng sốt, nhìn sang Lưu Nguyệt, lúc này bị làm sao vậy?



Tự nhiên lại muốn tấn công.




“Nhiếp chính vương, huy động toàn bộ năm mươi vạn binh mã tấn công, thần e rằng không ổn.”



Sau vài phút trầm mặc, Lê Khoát ho khan một tiếng chậm rãi nói.



“Đúng vậy, nếu muốn toàn lực tấn công, cần phải tính toán lại, lập kế hoạch tác chiến trước ” Khố Tạp Mộc khóe miệng hơi nhếch, tiếp lời.



Bình thường, Nhiếp chính vương cũng không quan tâm đến việc tại sao phải tấn công hay lui binh của bọn họ.



Về phần chiến thuật chiến sự, Lưu Nguyệt thường thường để bọn họ tự bàn bạc.



Nhưng hôm nay, sao đột nhiên lại nói liều lĩnh như vậy.



“Cái gì mà bàn bạc kỹ hơn, ta đã quyết định vậy rồi.” ánh mắt sắc lạnh liếc một cái qua đám người phía dưới, Lưu Nguyệt buông lời chắc như đinh đóng cột .



“Các ngươi hãy đi chuẩn bị, trời tối là chúng ta xuất binh, bổn Vương không muốn phải chờ đợi.”



Lời nói chắc nịch, làm cho Lê Khoát cũng như Khố Tạp Mộc tất cả đều kinh ngạc.



“Nhiếp chính vương, như vậy thì không ổn…”



“Cái gì không ổn, nơi này là do bổn vương làm chủ, hôm nay ta lệnh cho các ngươi toàn lực tấn công, thì các ngươi hãy toàn lực tấn công cho ta.



Ai dám trái mệnh lệnh của bổn vương, hừ.”



Một tiếng hừ lạnh như băng vừa buông ra, cùng lúc chiếc bàn trước mặt Lưu Nguyệt, bị nàng một đao chém làm nhiều mảnh, văng tung tóe khắp nơi.



Lập tức bầu không khí trong doanh trại im lặng đến ngạt thở.



Khố Tạp Mộc, Lê Khoát, bốn mắt nhìn nhau.



Khi xuất quân đánh giặc bên ngoài, sợ nhất là người đứng đầu không hiểu biết gì về chiến thuật, nhất là chức vị lại còn cao hơn bọn hắn.



Đối với người ngồi không chỉ tay năm ngón, cái gì cũng cho rằng mình đúng, hậu quả sẽ thật thảm hại.



Lưu Nguyệt là người không biết, nhưng trước kia nàng không như thế này, hoàn toàn để bọn họ tự triển khai, tự cho bọn họ quyết định có đánh hay không.



Nhưng hôm nay, rốt cuộc là nàng bị làm sao?



Như thế nào lại bảo thủ đến vậy chứ ?



Nếu thật sự xuất toàn bộ năm mươi vạn binh mã, không những bọn họ không thâu tóm được dân tộc Hung Nô, mà có thể hôm nay sẽ thất bại thảm hại ở đây.



“Lưu Nguyệt, nếu dốc toàn lực tấn công, năm mươi vạn quân không phải là ít, ta nghĩ có phải là nên cần chút thời gian, trước tiên phải lên kế hoạch đã.”



Giữa lúc mọi người đang im lặng nín thở, Âu Dương Vu Phi ho khan một tiếng, nhìn Lưu Nguyệt chậm rãi nói, thật khéo léo.



Bình thường hắn không bao giờ chen vào chuyện chiến sự.



Tuy hắn đứng về phía Lưu Nguyệt, nhưng cũng không có nghĩa là hắn muốn bày cho Lưu Nguyệt cách để thống nhất Thảo Nguyên , rồi sau đó sẽ đem quân tấn công Minh Đảo.



Về chuyện này, hắn không thể làm được.



Nhưng là vì, hôm nay thấy quyết định của Lưu Nguyệt thật kỳ lạ.



Tuy hắn nghĩ là không muốn nói, nhưng lại cũng không muốn toàn bộ năm mươi vạn binh mã liền như vậy bị phanh thây nơi này.



Lời vừa nói ra, lập tức bọn người Khố Tạp Mộc nhất tề đều gật đầu, đồng thanh hô to, đúng vậy, đúng vậy.



Lưu Nguyệt lạnh lùng quét mắt một cái qua Âu Dương Vu Phi .



“Có gì mà cần phải bố trí, binh quý thần tốc.” lãnh lạnh mà kiên định, rõ ràng mà đanh thép . Lưu Nguyệt hiển nhiên đang là vương bát (rùa) ăn quả cân ( ->cứng đầu, không nói lý được), hạ quyết tâm rồi.



Mấy đại tướng thấy Lưu Nguyệt không hề nể mặt Âu Dương Vu Phi chút nào, nhất thời mặt đều biến sắc, không kìm được tất cả đều quay qua nhìn Thác Bỉ Mộc.



Cũng vì Thác Bỉ Mộc thời gian này có nhiều biểu hiện khá tốt.



Cho nên giờ đây mọi người đều trông cậy vào hắn.



Thác Bỉ Mộc cảm thấy tất cả đang đổ dồn ánh mắt nhìn mình, nuốt một ngụm nước miếng, suy nghĩ nửa ngày sau mới nhìn Lưu Nguyệt nói: “Nhiếp Chính Vương, nếu người muốn tấn công, thì chúng thần không có ý kiến.”



Vừa mới nói đến đây, lập tức bắt gặp ánh mắt như muốn giết người của Khố Tạp Mộc.



Gỉa vờ như không thấy, rồi lảng nhìn sang chỗ khác, lạnh lùng, rất lạnh lùng nói: “Bất quá, Nhiếp Chính Vương, người cũng biết muốn điều động năm mươi vạn binh mã cần có cả một quá trình.



Nếu muốn tập hợp trong khoảng thời gian ngắn thì l à điều không thể.



Thần nghĩ, người hãy cho chúng thần thời gian một ngày, chúng thần sẽ điều động xong , sẵn sàng tấn công, Người cảm thấy thế nào?”



Thác Bỉ Mộc tạm dừng một chút, không để cho Lưu Nguyệt nói, hắn lại tiếp: ” Một ngày, chỉ cần thời gian là một ngày.”



“Một ngày?” Lưu Nguyệt nhìn Thác Bỉ Mộc hỏi, ánh mắt thật thâm sâu, không ai là không nhận ra vẻ sắc bén.




“Đúng vậy, một ngày, chỉ cần một ngày, Nhiếp Chính Vương hãy đợi một ngày thôi.”



Thác Bỉ Mộc vội vàng khẳng định chắc chắn.



Hoàn toàn không hề để ý đến mọi người xung quanh, Khố Tạp Mộc, Lê Khoát, Hàn Phi đang nhìn hắn đầy phẫn nộ.



Một ngày, cho dù Thác Bỉ Mộc kéo dài thời gian được thêm một ngày, để tính toán cách điều động binh mã, thì cũng không thể tấn công được.



Vậy thì, lúc này kéo dài được chút thời gian vậy để làm gì?



Sau một ngày rồi thì phải làm sao nữa ? Không thể tập hợp toàn lực mà tấn công.



Lạnh lùng liếc qua Thác Bỉ Mộc, Lưu Nguyệt chậm rãi nói :” Bổn vương cũng không phải là người không có tình có lý, nếu phải cần thời gian một ngày để điều động đại quân, thì, bổn vương sẽ cho ngươi một ngày.



Mong rằng, một ngày sau, bổn vương sẽ không phải thất vọng.”



“Đương nhiên, đương nhiên.” Thác Bỉ Mộc thật thà gật gật đầu.



Nhìn Lê Khoát như muốn đem Thác Bỉ Mộc ra ngoài chém đi cho xong.



Lưu Nguyệt lãnh đạm phất phất tay, cho bọn họ lui xuống.



Chư vị tướng quân lập tức im lặng tuân lệnh.



Chau mày, Âu Dương Vu Phi nhìn Lưu Nguyệt nói : “Lưu Nguyệt, nàng làm sao vậy, cho dù là nàng không hiểu chuyện đánh giặc, nhưng cứ như vậy mà tấn công, thì hoàn toàn là sai lầm, điều này không phải là nàng không hiểu.”



Lời nói đầy chất vấn, hắn không muốn tranh cãi trước mặt bọn Khố Tạp Mộc, giờ hỏi thẳng Lưu Nguyệt.



“Ta biết điều này.” rồi đứng lên, Lưu Nguyệt thoáng nhìn qua Âu Dương Vu Phi, không trả lời nhưng cũng làm cho hắn hiểu rằng ngươi muốn hiểu sao thì tùy.



Sau đó, xoay người đi như bay ra ngoài doanh trại .



Âu Dương Vu Phi thấy vậy mặt mày càng nhíu nhíu lại.



Hôm nay quả thực Lưu Nguyệt rất quái lạ, thật ra là đã xảy ra chuyện gì?



Nghĩ vậy lập tức hắn cũng đứng lên, chạy theo Lưu Nguyệt ra cửa doanh trại.



Khi chạy ra ngoài cửa, Âu Dương Vu Phi đảo mắt khắp nơi nhìn, cư nhiên đã không hề thấy bóng dáng Lưu Nguyệt đâu nữa.



Người này làm gì, mà tốc độ nhanh như vậy, mới đó đã chạy đâu mất tiêu rồi.



Âu Dương Vu Phi quơ quơ quạt giấy trong tay, lông mày nhíu lại.



Phán đoán hướng đi một chút, đang chuẩn bị nhấc chân lên thì.



“Quân sư, quân sư” ngay bên cạnh chỗ lều trại, Hàn Phi thò đầu ra, nhìn hắn kêu to.



Không danh không phận, thì không hay lắm ở quân đội, nên Lưu Nguyệt ban cho hắn danh hiệu đó, cho dù trước giờ hắn cũng không cảm thấy thật xứng đáng với cái danh hiệu đó cho lắm.



“Chuyện gì?” để chân lại chỗ cũ, Âu Dương Vu Phi nhìn Hàn Phi hỏi.



Hàn Phi bước ra, rồi dừng lại chỗ Âu Dương Vu Phi nói:”Quân sư, lần này thật sự cần phải nhờ quân sư giúp đỡ rồi, lại đây, lại đây, mọi người đang chờ người.”



Vừa nói, vừa cầm lấy tay Âu Dương Vu Phi kéo vào trong một lều trại.



Âu Dương Vu Phi quan sát thấy, chính là lều trại của Khố Tạp Mộc.



Chắc là bọn họ đang tìm hắn để bàn kế sách.



Hắn không khỏi nhướng mi ngạc nhiên, nhưng cũng không phản đối mà tùy ý để Hàn Phi kéo đi.



Lời Lưu Nguyệt đã quyết, cho dù bất kể thế nào cũng phải đánh.



Nhưng bọn họ chỉ muốn hắn đến, để bàn bạc xem toàn lực tấn công bằng cách nào, để không bị thua quá thảm hại mà thôi.



Lưu Nguyệt này, thật là, còn muốn hắn ở lại để giải quyết cục diện rối rắm do nàng gây ra.



Ánh sáng chói mắt, trên trời mây trắng trôi bồng bềnh theo ngàn dặm Thảo Nguyên, uốn lượn, nhìn như không có điểm cuối, mênh mông khôn cùng.



Ngay tại một góc trời Thảo Nguyên, Thác Bỉ Mộc gấp gáp đi đến, trên mặt hoàn toàn không che dấu nổi sự lo lắng, vội vàng khẩn trương, nhìn chỉ thấy một con chim ưng đậu trên cánh tay hắn, rồi sau đó rít lên một tiếng, giương cánh mà bay lên, bay nhanh tới phía chân trời Thảo Nguyên mờ mịt.



Nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu.



Vừa thả cho chim ưng bay lên, Thác Bỉ Mộc cũng lập tức quay người chạy về .



Giống như là chạy vào hư không vậy không để lại dấu vết.



Chim ưng tung cánh, Thảo nguyên một mãnh xanh biếc, mênh mông bát ngát.



Lát sau ngay tại chỗ Thác Bỉ Mộc vừa biến mất, một thân ảnh nhàn nhạt rất nhanh bước ra, lúc ẩn núp trong bụi cỏ hiển nhiên đã nhìn thấy rõ ràng mọi việc.



Ánh mắt lạnh lùng nhìn chim ưng bay nhanh, Lưu Nguyệt xoay người một cái phi lên lưng ngựa.



“Ya” tiếng quát trong trẻo nhưng sắc lạnh vang vọng cả đất trời Thảo Nguyên, Lưu Nguyệt một mình phi ngựa, đuổi theo hướng chim ưng đang bay.



Thác Bỉ Mộc là một người chính trực, như bao hảo hán trên Thảo nguyên, đều dũng cảm, có tình nghĩa và trọng chữ tín.



Đáng tiếc, không học được sự giảo hoạt cùng cẩn thận của người Trung nguyên.



Một khi Thác Bỉ Mộc không chịu nói ra, nàng tự nhiên sẽ có biện pháp khiến hắn bị bại lộ.



Hôm nay, một mệnh lệnh phải toàn lực tấn công, làm cho Thác Bỉ Mộc bối rối, ắt sẽ phải thỉnh giáo người đứng sau lưng hắn.



Chỉ cần thời gian một ngày, tự hắn nói muốn kéo dài thời gian một ngày.



Như vậy rõ ràng chứng minh rằng, nếu tin tức có thể truyền qua lại chỉ trong thời gian đó, thì người đứng sau lưng hắn chắc chắn cũng không phải ở nơi nào xa lắm.



Thảo nguyên mờ mịt, ở đây nơi nào, có thể truyền tin tức qua lại trong một ngày thì tuyệt đối chỉ là ở cùng trên một vùng Thảo nguyên này thôi.



Cứ theo hướng hắn đưa tin, thì chắc chắn có thể tìm được.



Ngựa phi nhanh như bay, Lưu Nguyệt ngẩng đầu nhìn con chim ưng đang bay trên bầu trời.



Xa xa ngàn dặm, vỗ cánh chao lượn.



Trời cao xanh thẳm, vì vậy chỉ nhìn thấy nó như một chiếc bóng đen bằng ngón tay.



Nhưng, đối với nàng mà nói, chỉ cần như vậy là đủ, để chạy theo.



Tốt lắm, người trên Thảo nguyên đều thích chim ưng, mà không phải là chim bồ câu đưa tin.



Tay gắt gao nắm cương ngựa thật chặt, Lưu Nguyệt vẻ mặt lạnh như băng, thật quyết liệt.



Vì biết Thác Bỉ Mộc sợ Âu Dương Vu Phi phát hiện, hoặc là không muốn Âu Dương Vu Phi biết người đứng sau lưng hắn.



Nên hôm nay Nàng đã cho Hàn Phi tách hắn ra khỏi nàng, không cho hắn đi theo.



Chỉ một mình nàng, nàng nhất định phải biết được rốt cuộc người đó là ai.



Nếu không, nàng không cam tâm.



Phi nhanh như tên bắn, thoát ẩn thoát hiện .



Chỉ thấy trên ngàn dặm Thảo nguyên, như thường ngày gió nhè nhẹ thổi đám cây cỏ bay phấp phới.



Một thân ảnh tuyệt đẹp, đi nhanh như bay, tưởng tượng như sao băng vút qua vậy.



Trời thảo nguyên mênh mông, ngàn dặm xanh biếc dập dờn bồng bềnh.



Bầu trời trong xanh thật tuyệt nhìn như biển sâu sóng sánh.



Chân trời mây trắng nhè nhẹ trôi, phiêu du.



Vẽ ra một hình ảnh mênh mông, mà ở đó muôn vàn hình thù đẹp đẽ.



Vó ngựa phi nhanh, chim ưng chao liệng.



Bắt đầu hành trình đi từ phía đông, đến nửa ngày sau thì tới phía tây, vẫn chỉ một thân ảnh khoác áo bào màu đỏ đẹp tới mức diễm lệ.



Như là ánh sáng của sao chổi vút qua ngàn dặm thảo nguyên xanh biếc.



Cảnh sắc thật đẹp như mơ.



Chỗ thì đỏ, chỗ thì vàng, chỗ thì tím, chỗ xanh lam, chỗ xanh lục…….



Như là đủ loại màu sắc lần lượt thay đổi ở cùng một chỗ , làm cho người ta lóa hết cả mắt.



Một tiếng thét lớn trên bầu trời mênh mông, đang bay cao ngàn dặm bỗng nhiên chim ưng lao nhanh xuống, hạ cánh nhằm hướng thảo nguyên phía dưới.



Tới rồi, tới rồi.



Lưu Nguyệt đang điên cuồng đuổi phía sau thấy vậy, vội ngồi thẳng người lên nghĩ thầm.



Nháy mắt lòng bàn tay đổ mồ hôi ướt nhẹp, không biết là khẩn trương, là hưng phấn, hay là hoảng sợ, tất cả đều không thể diễn tả được.



Phóng mắt nhìn qua, phía trước một mảnh cây cỏ cao cao, vừa như ẩn nấp che giấu tất cả, cũng vừa như chào mời phơi bày tất cả.



Người kia, nàng muốn nhanh chóng gặp để biết.



Liệu có phải Hiên Viên Triệt hay là người nào khác?



Pracell: Chương sau…có chút thịt…..là lần đầu tiên của hai người..*khụ khụ*=)))