Vương Phi 13 Tuổi

Chương 639: Liên quốc tam hoành 3




Liếc nhìn Lưu Nguyệt, trong mắt đối phương nhìn thấy sự sâu thẳm.Bọn họ đi vào Triêu Thành cũng đã nghe nói thái tử Ngạo Vân quốc Độc Cô Dạ và thái tử Tuyết Thánh Quốc Hách Liên Vân Triệu đã đến, nhưng dựa vào thế lực của Hiên Viên Triệt, lại hoàn toàn không tra ra nơi bọn họ ở? Ở đâu vậy chứ?Nếu ngay cả đối thủ ở đâu cũng đều không rõ thì chuyện tam quốc liên hợp kia bọn họ sao có thể châm ngòi.Bởi vậy, hôm nay tới đây, chính là vì thăm dò xem đám Độc Cô Dạ rốt cuộc ở đâu, rồi mới liệu sau, không ngờ ngay cả cơ hội nhích tới gần cũng không có.“Vào không được cũng phải vào.”



Tiếng của Lưu Nguyệt trầm thấp mà chậm rãi.“Không vào được cũng phải dẫn bọn họ ra.”



Cùng lúc, tiếng nói khàn khàn của Hiên Viên Triệt vang lên, nghe hoàn toàn không giống âm thanh vốn có.Hai người liếc nhau, trong mắt đều hiện lên một ý nghĩ giống nhau.Âu Dương Vu Phi vậy vuốt vuốt thiếp mời trong tay, nhìn Lưu Nguyệt và thuộc hạ của nàng đứng trước mặt, không thoải mái, thuộc hạ này khiến hắn cảm thấy không thoải mái không biết có phải bởi vì khí chất luôn lạnh như băng của người này hay không, hay là do có thể hiểu rõ ý nghĩ của Lưu Nguyệt.Dù sao, nhìn hắn chính là không vừa mắt, hắn muốn nói sao, vậy được, cứ theo ý hắn đi.Nụ cười nơi khóe miệng chậm rãi rung động, Âu Dương Vu Phi huơ huơ quạt giấy, chậm rãi cười nói: “Cần gì đánh rắn động cỏ, muốn vào, chỉ cần thủ đoạn.”



Dứt lời, nháy mắt mấy cái với Lưu Nguyệt, nâng bước đi đến bên mấy người đang ngắm hoa.Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt, thấy vậy, lại liếc nhau lần nữa.Nếu Âu Dương Vu Phi nói như vậy, vậy bọn họ sẽ xem hắn có bản lãnh gì.Xoay người đuổi theo, Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt tựa như hai gã sai vặt.Không ai nói rằng tùy tiện đoạt lấy một thiệp mời của quan tam phẩm trở lên là được, mấy vị quan tam phẩm đó, nếu những cấm vệ quân này cũng không nhận ra, vậy bọn họ có thể về nhà.Lại càng không nói đến mấy vị hoàng thân quốc thích kia, không thể tự đưa mình vào hang hổ.Ánh nắng lung linh, khắp trời hương hoa.“Không phải, đây là “ngụy tử”



không phải “triệu phấn”





.”




Một bông hoa lan đứng giữa mấy vị mặc thường phục, giống như Khổng Tước, các cô gái tranh nhau khoe sắc, đang chỉ vào một bức họa mẫu đơn đẹp đẽ mà tranh luận.“Ta cảm thấy đây là “nhị kiều”



.”



Một cô gái áo vàng, thoạt nhìn chói mắt giống như màu hoa mà Lưu Nguyệt lầy ra từ núi Khố Xích, cong ngón tay lên nói.Những cô gái bên cạnh, ba vị nam tử đứng cùng nhau, toàn thân mặc dù không có mặc quần áo lụa là, cực kỳ bình thường, che dấu sự tuấn mĩ của cả ba người.Lúc này, đứng ở một bên cười không ngừng, tham gia tranh luận, vừa ca ngợi, vừa đồng ý, khiến mấy cô gái càng cảm thấy mình đúng.Mà cô gái mặc áo màu hồng phấn đứng cách đó không xa, lại im lặng không lên tiếng, đối với mấy bức họa mẫu đơn kia, sắc mặt bình thản, nhưng vẻ thùy mị lại không tầm thường.“Ta nói là Ngụy tử…”




“Không phải, nói với ngươi rồi là nhị kiều…”



“Hoa Ngụy tử là màu đỏ tím, hoa nở nhìn như hoa sen hoặc là vương miện, đóa hoa rất lớn.




Triệu phấn lúc nở rộ thì có màu hồng, nên còn được gọi là “mặt đồng tử”



Hoa muôn hình vạn trạng, không phải trường hợp cá biệt, càng thơm nức, hương bay mấy ngàn dặm.”




Đang tranh luận, một tiếng nói lười biếng mang theo chút dương dương tự đắc đột nhiên vang lên, át cả tiếng tranh chấp của mấy cô gái.Mấy cô gái nghe thấy tiếng nói nhất thời xoay người lại, trợn mắt nhìn người vừa chen vào.Nhưng liếc mắt một cái Âu Dương Vu Phi phiêu phiêu như tiên, một thân tuyệt đỉnh tao nhã cười yếu ớt mà đi đến, mấy người nháy mắt ngây người tại chỗ, sửng sốt nhìn công tử gây loạn thế này.Nhẹ lay động quạt giấy mà tiến lên, Âu Dương Vu Phi gập lại quạt chỉ vào đóa hoa mẫu đơn màu xanh biếc kia, trên mặt cánh hoa hiện lên màu đen, cười nhìn mấy cô gái nói: “Nhị kiều, cùng một gốc cây có thể nở ra hai đóa hoa màu tím hồng hoặc phấn trắng, hoặc một đóa hoa có cả hai màu tím hồng và phấn trắng, là nhị kiều.”



Dứt lời, cười yếu ớt với mấy cô giá, lại không nói tiếp, chỉ có một thân phong độ, dường như làm mọi người choáng váng.“Vậy, vậy là cái gì?”



Trầm mặc nửa ngày, khổng tước vàng mới tỉnh khỏi cơn mê, đỏ mặt, thẹn thùng xấu hổ nhẹ giọng hỏi Âu Dương Vu Phi.Thanh âm kia, vừa mềm mại lại vừa nhão nhoẹt, khiến Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt đi phía sau Âu Dương Vu Phi đều rùng mình một cái, lui ra phía sau một bước.