Vương Phi 13 Tuổi

Chương 214




“Rất náo loạn.” Lưu Nguyệt thản nhiên trả lời một câu.

Từ lúc tuyên bố tin tức nàng sắp kết hôn với công chúa gì gì đó đến giờ, phủ tướng quân của nàng, quả thực thành cái chợ.

Hôm nay Lại bộ thượng thư đến đây, ngày mai là Lễ bộ thi lang, sau đó còn có Công bộ thị lang, thành một hàng dài không dứt.

Nàng không phải không muốn gặp, nhưng nàng không có khả năng giao tiếp để moi ra tin tức gì từ họ, bởi vậy, Lưu Nguyệt toàn bộ ném cho Vân Triệu xử lý.

Thái tử Hậu Kim Thần Phi, nghe vậy liền nở nụ cười, nửa ngày sau mới chậm rãi nói: “Không muốn kết giao cùng bọn họ cũng không phải chuyện xấu gì.”

Dừng một chút, cười nhìn Lưu Nguyệt nói: “Giờ lành đã định rồi, ngày tám tháng sau là ngày lành tháng tốt, Lễ bộ đã bắt đầu chuẩn bị, ngươi có yêu cầu gì thì hãy tự mình nói với bọn họ.”

Lưu Nguyệt nghe vậy, ân (ừ) một tiếng, biểu hiện không nóng ruột, mà cũng không lạnh lùng.

Thần Phi thấy vậy, cười cười, vừa lòng gật đầu: “Đúng rồi, hôm nay ta đi gặp Tam đệ, Vương phủ của đệ ấy ngay sát bên cạnh phủ tướng quân của ngươi, nhân cách không toàn vẹn, có điểm lỗ mãng, bất quá, cũng chấp nhận được.”

Lưu Nguyệt nghe vào trong tai, hiểu được ý tứ, đây không phải là mối uy hiếp, là người của Thái tử a.

Trong lòng có suy tính của riêng mình, thần sắc trên mặt vẫn không đổi.

“Điện hạ, điện hạ.” Đúng lúc này, một nam tử nhìn mặt còn rất trẻ đột nhiên từ trong đám người bước ra, thấp giọng gọi.

Thần Phi thấy người này, dừng bước: “Chuyện gì?”

Lưu Nguyệt nghe vậy cũng dừng cước bộ, quay đầu nhìn nam tử trẻ tuổi vừa chạy đến.

Mặt chữ điền, nhìn qua thật trẻ tuổi, phỏng chừng cũng không kém hơn nàng bao nhiêu, mày rậm mắt to, rất là có thần, xem bước chân, hẳn là có học qua võ công.

Bất quá, mấy thứ đó không trọng yếu, quan trọng là…..khuôn mặt này nhìn thực quen mắt.

Lưu Nguyệt không khỏi nhìn đánh giá nam tử trẻ tuổi quen biết với Thần Phi này thật kỹ, quả thật rất quen, nhưng mà nàng không nhớ được đã thấy qua ở nơi nào.

Nam tử trẻ tuổi chạy tới vài bước, đứng vững bên người Thần Phi, nhìn Lưu Nguyệt, không nói gì.

Thần Phi thấy vậy cười nói: “Không sao đâu.”

Trong mắt nam tử trẻ tuổi chợt loé tia kinh ngạc, nhưng cũng không nói điều gì, lấy ra trong lồng ngực một tờ giấy nhỏ buộc chặt.