Vương Phải Tình Em

Vương Phải Tình Em - Chương 18




Đêm trước lễ cưới của Clare, bốn người bạn gặp nhau tại nhà Maddie tại Boise. Họ ngồi bên lò sưởi làm từ những viên đá cuội trong phòng khách. Ngôi nhà ở Boise được sơn với tông màu nâu và be. Maddie đã mở một chai Mort vài phút trước đó và bốn người bạn cùng nâng ly chúc Clare hạnh phúc bên vị hôn phu Sebastiean Vaughan của cô.



Cách đây hơn một năm, cả bốn cô gái đều độc thân. Giờ thì Lucy đã kết hôn và Clare chuẩn bị lên xe hoa. Adele sống cuộc sống bị nguyền rủa với những lần hẹn hò tồi tệ. Còn Maddie mới được yêu nhưng trái tim đã tan nát. Trong bốn người chỉ có Adele không thay đổi gì nhiều trong cuộc sống. Dù Maddie chưa thổ lộ với những người bạn về tình cảm của mình dành cho Mick, nhưng đây là buổi tối của Clare, không phải tiệc chia buồn của cô. Đã một tuần kể từ khi cô nhìn thấy Mick trong công viên với Tanya. Hình ảnh đó vẫn làm cô khó chịu.



"Mẹ tớ đã mời một nửa Boise này đến dự đám cưới. Bà đã..." Clare dừng lại và nghiêng sang bên trái nhìn ra phía sau ghế của Maddie. "Này Maddie, có một con mèo trong nhà cậu kia kìa!"



Maddie quay lại và nhìn Quả bông tuyết. Nó không thèm đếm xỉa gì đến những quy tắc gì khi trèo lên tấm mành bằng vải sa tanh. Maddie đứng dậy và vỗ tay đuổi nó: "Quả Bông tuyết." Con mèo nhìn Maddie rồi nhảy xuống sàn.



Adele hỏi, "Cậu biết con mèo đó hả?"



"Đại loại là tớ nhặt nó về nuôi."



"Thật à?"



Lucy rướn người về phía trước. "Cậu ghét mèo mà."



"Biết thế."



Clare đưa hai ngón tay lên môi. "Cậu gọi con mèo là Quả bông tuyết hả? Đáng yêu quá."



"Chẳng giống cậu chút nào cả," Lucy nói thêm.



Adele nghiêng đầu về một bên và trông có phần lo lắng. "Cậu vẫn ổn đấy chứ? Cậu bỏ đi trong một vài tháng rồi quay trở về với một con mèo. Cậu đã làm những gì ở Truly mà bọn mình không biết thế?"



Maddie nâng ly lên và uống hết chỗ rượu champagne. "Chẳng có gì đâu."



"Thế còn cuốn sách?" Lucy rướn mày nghi ngờ.



"Thực tế mọi việc vẫn ổn cả." Cô thật thà trả lời. "Mình đã hoàn thành được phân nửa rồi." Nửa còn lại sẽ khá khó khăn. Trong phần đó cô sẽ phải viết về cái buổi tối khi mẹ cô qua đời.



"Mick Hennessy thế nào rồi, Maddie?" Adele hỏi.



Maddie đứng dậy và đi về phía bàn cà phê. "Mình không biết." Cô rót thêm chút rượu sâm panh. "Anh ta không nói chuyện với tớ nữa."



"Vậy rốt cuộc cậu có nói với anh ta về con người thật của cậu không?"



Maddie gật đầu và rót thêm rượu cho mấy cô bạn của mình. "Mình có nói nhưng anh ta phản ứng không tốt lắm."



"Ít nhất thì cậu cũng không ngủ với anh ta!"



Maddie nhìn đi chỗ khác và uống một ngụm rượu.



"Ôi Chúa ơi! Cậu đã cùng với Mick Hennessy rồi đúng không?"



Maddie nhún vai rồi ngồi xuống. "Tớ không thể kiềm chế được."



Adele gật gật. "Đúng là anh ta quyến rũ thật."



"Trên đời này thiếu gì đàn ông quyến rũ." Lucy uống một ngụm rượu và mắt thăm dò Maddie. Cô rướn mày nói, "Cậu đã phải lòng anh ta đúng không?"



"Chuyện đó chẳng quan trọng. Anh ta ghét mình rồi."



Clare - cô gái có trái tim nhân hậu nhất trong nhóm nói, "Mình tin là không phải vậy đâu. Không ai trên đời có thể ghét cậu cả."



Câu này thì sai rõ ra rồi. Maddie không thể nín cười còn Lucy thì ho mấy tiếng như bị sặc champagne.





Adele ngồi xuống và phá lên cười. "Maddie Jones đang sở hữu một con mèo và lại còn đang yêu nữa. Địa ngục đã chính thức khép lại rồi."



***



Một ngày sau lễ cưới của Clare, Maddie cùng con mèo hướng thẳng tới Truly. Lễ cưới thật tuyệt. Và ở bữa tiệc chiêu đãi, Maddie đã tiệc tùng và nhảy nhót hết mình. Cô nhảy với rất nhiều anh chàng đẹp trai và lại còn độc thân nữa. Cô tự hỏi không biết đến khi nào cô mới thôi so sánh tất cả mọi người đàn ông cô gặp với Mick Hennessy.



Cô đã dành cả tháng Chín cho việc viết lách và hồi tưởng lại những ngày tháng trước khi mẹ cô qua đời. Cô chèn vào đó những bài phỏng vấn và những trang nhật kí, gồm cả trang cuối cùng:



Năm tới con mình sẽ tròn sáu tuổi và đi học lớp Một. Mình không thể tin là nó đã lớn đến như vậy. Ước gì mình có thể cho nó nhiều hơn. Chắc là sẽ được đấy. Loch nói rằng anh ta yêu mình. Câu này mình đã nghe rồi. Anh ta bảo sẽ bỏ vợ để đến với mình. Anh không yêu Rose và sẽ nói cho cô ta biết anh không muốn sống với cô ta nữa. Câu này mình cũng nghe rồi. Mình muốn tin anh. Không, mình thực sự tin anh!! Hy vọng là anh ấy không lừa dối mình. Mình biết anh yêu những đứa con của anh. Anh đã nói rất nhiều về chúng. Anh sợ nếu nói với vợ về việc ly dị, có thể các con anh sẽ phải chứng kiến cảnh tượng không hay. Anh lo vợ anh sẽ ném đồ ném đạc hay làm những điều điên rồ như thiêu rụi cả chiếc ô tô chẳng hạn. Mình lo cô ấy sẽ làm tổn thương Loch và mình đã nói với anh như thế. Anh chỉ cười và nói Rose sẽ chẳng bao giờ làm tổn thương bất cứ ai.



Phần khó khăn của cuốn sách vẫn chưa tái hiện lại được cái chết của mẹ cô từng bước, từng bước như cô vẫn nghĩ. Điều đó rất khó, chắc chắn là vậy. Nhưng phần khó khăn nhất đã được viết ở cuối sách với lời chào tạm biệt. Trong khi viết cuốn sách này, Maddie nhận ra cô chưa bao giờ nói lời tạm biệt với mẹ cô. Chưa từng có một cái gì để thay lời kết thúc. Giờ thì cô đã có, và cảm giác như thể một phần cuộc sống của cô đã khép lại.



Cô kết thúc cuốn sách vào khoảng giữa tháng Mười, khi cô đã kiệt quệ cả phần xác lẫn phần hồn. Cô gieo mình lên giường và ngủ tới hai mươi tiếng đồng hồ. Khi tỉnh dậy, Maddie cảm giác như một chiếc gai nhọn đã được lấy ra khỏi lồng ngực. Chiếc gai mà cô chẳng biết đã được cắm ở đó. Cô đã được giải thoát khỏi quá khứ mà trước đây cô thậm chí không biết rằng mình cần phải thoát ra.



Maddie cho Quả bông tuyết ăn rồi đi tắm. Quả bông tuyết chưa từng ngủ trên chiếc giường mà Maddie mua cho nó. Nó thích xem phim lắm, nhưng lại chẳng thích ngủ ở cái giường đó chút nào. Maddie đã bãi bỏ hết các quy định. Quả bông tuyết thích dành thời gian nằm trên ngưỡng cửa sổ hoặc là trên lòng Maddie hơn.



Maddie gội đầu rồi chà cơ thể bằng sữa tắm mùi dưa hấu và bắt đầu tự hỏi từ giờ trở đi cô sẽ sống thế nào. Nghĩ lại thì đó quả là một câu hỏi kỳ cục. Cho đến tận khi hoàn thành cuốn sách, cô mới nhận ra cuộc sống của mình đã bị trói chặt trong quá khứ như thế nào mà chẳng hề hay biết.




Có thể cô sẽ đi nghỉ ở đâu đó. Nơi nào ấm áp. Chỉ cần mang theo bộ đồ bơi, một đôi dép xỏ ngón và đến một bờ biển tuyệt đẹp. Có thể Adele cũng cần một kỳ nghỉ sau chu kỳ hẹn hò luẩn quẩn đáng nguyền rủa của cô ấy.



Trong khi lau khô người, Maddie nghĩ về Mick. Cô đã ba mươi tư và anh là mối tình thật sự đầu tiên của cô. Cô sẽ luôn yêu Mick cho anh chẳng bao giờ có thể đáp lại tình cảm đó. Có lẽ có một điều mà Maddie có thể làm cho anh - đó là cô sẽ tặng Mick món quà mà cô tự tặng chính mình.



***



Sự chăm chú của Mick chuyển từ chai rượu trên tay anh sang người phụ nữ đang bước vào qua cửa sổ. Anh đặt ly Corona lên quầy rượu và ngắm nhìn cô di chuyển qua những chiếc bàn. Quán Mort's khá buồn tẻ ngay cả trong một buổi tối thứ Hai.



Mái tóc xoăn chấm vai thật giống như lần đầu tiên anh gặp cô và chiếc áo len đen đồ sộ che đi vẻ đẹp kỳ diệu của cơ thể cô. Cô cắp một chiếc hộp dưới cánh tay. Mick đã không gặp cô kể từ Founders Day. Đó là khi cô nói với anh rằng anh sẽ không thể chịu đựng được sự thật về cô. Cô nói đúng, anh đã không thể chấp nhận được điều đó. Nhưng nó không có nghĩa là anh ngừng nhớ về cô từng ngày từng phút, không có nghĩa là ánh mắt anh ngừng chú ý đến từng nét trên cơ thể cô. Anh đã cố gắng quên nhưng không thể. Không có tác dụng gì hết.



Trên nền bản nhạc Trace Adkins phát ra từ cái máy chơi nhạc là giọng nói của Maddie. "Chào anh, Mick!" Giọng nói của cô giống như brandy nồng ấm rót vào anh vậy.



"Maddie!"



"Em có thể nói chuyện với anh ở nơi nào đó riêng tư một chút không?"



Mick suy nghĩ liệu có phải Maddie đến để nói tạm biệt không, và không biết anh sẽ cảm thấy ra sao về chuyện đó. Anh gật đầu rồi cả hai vào văn phòng của anh. Vai cô chạm nhẹ vào vai anh, lại càng làm cảm giác ấm áp lan khắp da thịt anh. Mick muốn có Maddie Jones đến vô cùng. Anh muốn có cô như một người chết đói, chỉ chực nhảy bổ vào cô mà thỏa mãn nỗi khao khát.



Cô đóng cửa lại và ham muốn trở nên mạnh mẽ hơn. Mick tiến về sau bàn làm việc để cố giữ một khoảng cách càng xa càng tốt. "Có lẽ em nên rời..."



"Xin hãy để em nói," Maddie cắt ngang. "Em có điều này muốn nói và rồi em sẽ đi." Cô nuốt nước miếng và nhìn thẳng vào mắt anh. "Lần đầu tiên em cảm thấy sợ hãi đó là khi em năm tuổi. Em không nói về nỗi sợ ông ba bị trong lễ Halloween mà đó là nỗi sợ hãi thực sự ấy."



"Lúc đó một người đại diện của cảnh sát trưởng đã đánh thức em dậy và nói rằng bà dì sẽ qua đón em, rằng mẹ em đã qua đời. Em không hiểu chuyện gì đã xảy ra, không biết tại sao mẹ em lại ra đi như vậy. Nhưng em biết chắc một điều là bà sẽ không bao giờ quay trở lại. Em đã khóc rất nhiều và làm tung hết mọi thứ ở ghế sau trên chiếc xe Cadillac của dì Martha."



Mick cũng nhớ buổi tối hôm đó. Anh nhớ Meg ngồi khóc nức nở bên cạnh anh trên chiếc ghế sau xe cảnh sát. Nhưng nhớ thì cũng để làm gì?



"Khi em gặp anh," Maddie tiếp tục, "Em không nghĩ rằng em sẽ thích anh, nhưng điều đó đã xảy ra. Em không nghĩ rằng em thích anh đến nhường ấy để rồi lên giường với anh, nhưng điều đó đã xảy ra. Em không nghĩ là mình sẽ yêu anh, nhưng thực tế cũng đã xảy ra rồi. Ngay từ đầu em biết nên kể cho anh về con người thật của em. Em biết phải có đến hàng trăm cơ hội để nói ra điều đó. Đó là lựa chọn đúng đắn. Nhưng em hiểu nói ra có nghĩa là em sẽ mất anh. Khi đó anh sẽ rời xa em và không bao giờ quay trở lại. Chuyện đó đã thành hiện thực rồi đấy."



Maddie đặt hộp giấy phô tô lên bàn. "Em muốn anh có thứ này. Đây là quyển sách mà em tới đây để viết, và xin anh hãy đọc nó." Cô nhìn xuống chiếc hộp. "Có cả đĩa kèm theo nữa, em đã xóa nó khỏi máy tính rồi. Đây chính là bản copy duy nhất. Hãy làm những gì anh muốn. Ném chúng đi, cho xe tải cán qua hay đốt đi cũng được. Tùy anh đấy."



Cô ngước nhìn anh. Đôi mắt nâu của cô điềm tĩnh. "Em hy vọng rằng một ngày nào đó anh có thể tha thứ cho em. Không phải vì em cần được anh tha thứ. Em không cần được tha thứ. Nhưng em đã học được điều gì đó trong vài tháng vừa qua. Đó là khi ta từ chối thừa nhận sự việc, hay từ chối nhìn thẳng vào nó, suy nghĩ về nó không có nghĩa là nó không tồn tại, không ảnh hưởng đến chúng ta hay những lựa chọn của chúng ta trong cuộc đời."



Maddie liếm môi. "Em đã tha thứ cho mẹ anh, không phải vì Kinh thánh dạy em làm vậy. Chắc em không phải là một con chiên ngoan đạo bởi em không được rộng lượng đến thế đâu. Em tha thứ bởi làm như vậy em sẽ thoát khỏi những cơn tức giận và nỗi đắng cay của quá khứ. Và đó cũng là điều mà em muốn anh có được."



"Em đã suy nghĩ về những điều em làm kể từ khi chuyển đến Truly. Em thật sự xin lỗi vì đã làm tổn thương anh, Mick. Nhưng em không hối hận vì đã gặp và yêu anh. Yêu anh đã làm tan nát trái tim em và gây cho em biết bao đau đớn nhưng nó lại giúp em trở thành một con người tốt hơn. Em yêu anh, Mick. Và em hy vọng rằng một ngày nào đó anh sẽ tìm được một người nào đó mà anh yêu. Anh xứng đáng được nhiều hơn là đám đàn bà anh không chút quan tâm và cũng chẳng để ý nhiều đến anh. Yêu anh đã dạy em điều đó. Nó cho em biết yêu một người đàn ông là như thế nào. Em hy vọng rằng một ngày nào đó em cũng sẽ tìm được một người yêu em, theo một cách mà anh không thể. Bởi vì em xứng đáng được nhiều hơn là đám đàn ông không thực sự quan tâm em." Cô nhìn chăm chăm vào khuôn mặt anh rồi sau đó lại trở về đôi mắt. "Em đến chỉ muốn đưa cho anh cuốn sách và nói lời tạm biệt."




"Em sẽ đi à?" Mick không phải tự hỏi cảm giác của anh thế nào trước lời tạm biệt của Maddie nữa.



"Vâng, em phải đi." Sự ra đi của Maddie là điều tốt nhất dù cho nó giống như việc cô đưa tay vào trái tim anh, và một lần nữa, xé tan nó ra làm trăm mảnh. "Khi nào em sẽ đi?"



Khẽ nhún vai, Maddie bước ra cửa. "Em cũng không biết nữa. Nhưng sẽ sớm thôi." Cô quay lại để nhìn anh lần cuối. "Tạm biệt anh, Mick. Hãy sống tốt nhé." Rồi cô bước đi để anh lại một mình với sự trống trải đến cô quạnh cùng làn hương quen thuộc vẫn còn phảng phất đâu đây. Chiếc áo len đỏ Maddie mặc tối hôm cô đến văn phòng của anh vẫn còn được treo trên móc sau cửa và anh biết nó vẫn còn thơm mùi dâu tây.



Mick ngồi xuống, tựa đầu vào ghế và nhớ đến ông già say xỉn Reuben Sawyer, người đã ngồi suốt ba thập kỷ bên quầy rượu buồn bã, nhớ thương và không thể vượt qua nỗi đau mất đi người vợ của mình. Mick không đến mức thảm hại như Reuben. Nhưng kể từ khi yêu Maddie Jones anh đã thấu hiểu cảm giác đó. Cái cảm giác mà trước đây anh không hiểu nổi. Anh không đến nỗi cắm đầu vào rượu, bởi làm chủ tới hai quán bar, anh hiểu việc đó sẽ đưa anh đến đâu. Nhưng anh đã đánh nhau một hai lần. Một vài ngày trước khi gặp Maddie trong công viên, anh đã tống cổ những tên khốn nhà Finley ra khỏi quán Mort's. Thường thì anh sẽ để cảnh sát xử lý những kẻ gàn dở thế này nhưng tối hôm đó anh đã tự giải quyết Scoot và Wes. Chẳng ai nói hai gã nhà Finley là thông minh, nhưng chúng đánh nhau thì xuất sắc lắm. Phải nhờ đến sự giúp sức của người phục vụ quầy anh mới có thể đá chúng ra ngoài đường nơi tất cả được tự do đánh đấm. Mick đã không được tận hưởng điều này từ hồi trung học.



Mick ngồi xuống dứt tóc. Kể từ buổi tối biết sự thật về Maddie, anh dường như rơi vào địa ngục và không sao thoát khỏi. Cuộc sống của anh đã trở thành một chuỗi ngày khổ sở. Anh không biết làm gì để cứu vãn tình thế. Maddie là Maddie, còn anh là Mick Hennessy. Dù anh có yêu cô đến nhường nào thì hiện thực không phải như những thước phim chiếu trên kênh "dành cho phụ nữ" mà Meg luôn yêu thích.



Anh rướn tay ra kéo hộp giấy phô tô lại gần. Anh tháo nắp ra và nhìn vào chiếc đĩa màu cam và chồng giấy bên trong. Dòng chữ lớn hiện ra: Cho đến khi cái chết chia lìa chúng ta.



Maddie nói rằng đây là bản copy duy nhất. Tại sao cô lại muốn đưa nó cho anh? Tại sao cô lại phải trải qua nhiều thứ và mất quá nhiều thời gian chỉ để đưa cho anh?



Anh không muốn đọc, không muốn quay lại những quãng thời gian tồi tệ. Anh không muốn đọc về người cha phụ bạc cùng người mẹ bệnh tật của anh, và cả cái đêm bà trở nên như điên dại nữa. Anh không muốn nhìn những tấm hình và đọc những bản báo cáo của cảnh sát. Anh đã sống qua những tháng ngày đó và không muốn một lần nữa phải nhớ về chúng. Nhưng khi với tay đóng nắp hộp lại, những dòng đầu tiên hiện ra khiến anh chú ý.



"Mẹ hứa lần này mọi chuyện sẽ khác, con yêu". Alice Jones nhìn cô con gái yêu của mình rồi liếc ra đường cái. "Rồi con sẽ thích Truly cho mà xem. Nơi đó như một thiên đường nhỏ và cũng đã đến lúc Chúa đưa chúng ta đến một nơi tốt đẹp hơn."



Đứa con chẳng nói gì. Điều này cô bé đã nghe rồi.



***



Maddie bật đĩa DVD cho Quả bông tuyết rồi đặt nó lên chiếc giường dành cho vật nuôi. Lúc đó chưa đến mười giờ sáng và Maddie đã hết chịu nổi sự nghịch ngợm của Quả bông tuyết. "Nếu như mày không ngoan ngoãn tao sẽ vứt mày vào trong túi và quẳng vào cốp xe đấy."



"Meoo."



"Tao nói thật đấy." Quả bông tuyết có thể đang trải qua giai đoạn "trầm cảm" trong cuộc đời nó. Nó liên tục kêu mỗi lần đi ra đi vào nhưng khi Maddie mở cửa thì nó lại chuồn biến. Con mèo này thật biết ơn chủ của nó đấy.



Maddie chỉ vào cái mũi nhỏ xíu của nó. "Tao cảnh cáo mày. Mày làm đứt nốt sợi dây thần kinh cuối cùng của tao rồi đấy." Maddie đứng dậy và nhón chân bước đi. Quả bông tuyết không đi theo vì nó còn đang nghển cổ nhìn con vẹt đang hót trên màn hình ti vi.



Chuông cửa kêu, Maddie đi ra và nhìn ra ngoài. Tối qua khi nói lời tạm biệt với Mick, cô không nghĩ rằng mình sẽ gặp lại anh. Giờ anh đã ở đây, không chút chải chuốt với bộ râu lởm chởm như những lần hai người thức làm tình. Cô mở cửa và nhìn thấy hộp giấy phô tô trong tay anh. Tim cô như rụng rời. Bao nhiêu công sức cô bỏ ra và rồi anh ta đã không đọc.



"Em không định mời anh vào sao?"



Cô mở cửa cho Mick rồi khép nó lại sau lưng anh. Anh mặc chiếc áo khoác lông cừu màu đen hiệu North Face và má anh ửng đỏ bởi hơi lạnh lúc sáng sớm. Anh theo Maddie vào phòng khách, mang theo hơi thở của tháng Mười và cả của anh nữa. Maddie yêu mùi hương của anh và cô đã thực sự nhớ nó.




"Con mèo của anh em đang xem ti vi à?" Giọng anh cũng có chút gì đó nặng nề.



"Lúc này thì đúng vậy đấy."



Anh đặt hộp giấy lên bàn cà phê. "Anh đã đọc rồi."



Maddie liếc nhanh đồng hồ bên trên chiếc ti vi để kiểm tra thời gian. Cô đã để anh đọc rồi hủy nó vì cô yêu anh. Có lẽ anh chỉ đọc lướt qua. "Anh đọc nhanh quá."



"Anh xin lỗi."



"Anh không cần xin lỗi đâu, có vài người đọc khá nhanh mà."



Anh mỉm cười nhưng nó chẳng đủ làm đôi mắt xanh biếc của anh sáng lên hay đôi má lúm xuất hiện. "Không, anh muốn xin lỗi vì những gì mẹ anh đã làm với mẹ em. Anh dám chắc là chưa có bất cứ ai trong gia đình anh từng nói lời xin lỗi với em. Có lẽ gia đình anh đã luôn chỉ nghĩ về bản thân mà chưa khi nào dừng lại mà suy xét về cảm nhận của người khác."



Maddie chớp mắt và kiềm chế sự ngạc nhiên. "Anh không phải xin lỗi em đâu. Anh không có lỗi gì trong chuyện này cả."



Mick cười nhạt. "Thôi nào Maddie, anh đã phạm quá nhiều sai lầm." Anh cởi áo khoác ngoài và để lộ chiếc áo của quán Mort's mà anh đã mặc tối hôm trước. Hẳn là Mick có hàng tá những cái áo như vậy. "Nếu ai đó nghĩ rằng việc anh không quan tâm đến những chuyện xảy ra có nghĩa là quá khứ không có ảnh hưởng gì đến anh thì người đó không chỉ sai lầm mà còn ngu xuẩn nữa. Nếu anh đã quên hết mọi thứ thì việc em là ai đâu có quan trọng với anh đến thế. Có thể anh sẽ ngạc nhiên, thậm chí là sốc nặng đấy nhưng điều đó chẳng là gì cả."




Tuy nhiên thực tế điều đó đã gây cho Mick vết thương lòng quá đau đớn đến nỗi anh để Maddie bước ra khỏi cuộc đời mình.



"Anh đã thức trắng đêm để đọc cuốn sách của em. Lúc đầu anh không muốn đoc nó vì nghĩ trong đó chắc là một danh sách những điều kinh tởm bố mẹ anh đã làm và kết thúc bằng mấy tấm ảnh máu me rùng rợn. Nhưng không phải như vậy."



Maddie muốn vươn tay ra mà ôm lấy anh. Muốn đưa tay lên ngực anh và dụi đầu vào cổ Mick.



"Em đã cố để phán xét mọi việc được công bằng."



"Em đã công bằng đến không ngờ. Nếu như mẹ em gây ra những điều tương tự với mẹ anh, anh không chắc mình sẽ làm được như em. Từ khi còn là một thằng nhóc, anh hiểu giữa bố mẹ anh đã có một mối liên hệ lạ lùng và anh hiểu mọi chuyện tồi tệ đi như thế nào. Và anh cũng hiểu mọi người không có cơ hội lần thứ hai để sửa chữa những lỗi lầm."



Maddie muốn anh đưa tay ra mà chạm vào cô. Muốn bàn tay anh đưa lên má và môi anh kề môi cô. Nhưng thay vào đó anh đưa tay vào túi quần Levi's.



"Khi anh nhìn thấy em trong công viên, anh đã nói là anh không biết em. Là nói dối. Anh biết chứ. Anh biết em là một cô gái thông minh, vui tính và em đang lạnh cóng mặc dù nhiệt độ ngoài trời là hai mươi mốt độ C. Anh biết em thèm bánh phô mai nhưng phải dùng tạm kem dưỡng mùi bánh để thay thế. Anh biết em ghét những người suốt ngày sai bảo em việc này việc nọ. Em muốn mình cứng rắn trong mắt mọi người xung quanh. Nhưng thực tế em đã đem về một con mèo dị dạng và cho nó một nơi nương tựa. Càng biết về em, anh lại càng muốn biết nhiều hơn nữa."



Maddie lại có cảm giác đó đang nhói lên trong ngực. Cô cúi mặt xuống không thể tin được cảm xúc đó đang lan tỏa trong lồng ngực.



"Từ khi anh chuyển về Truly, anh có cảm giác mình như bất động, cứ vẫn đứng yên một chỗ. Nhưng không phải vậy. Chỉ là anh đang chờ đợi một ai đó. Anh nghĩ người đó chính là em."



Khóe mắt Maddie cay cay và cô cắn chặt môi.



"Khi ở bên em, anh có cảm giác yên bình đến lạ lùng. Em hòa quyện vào anh, anh hòa quyện vào em. Chính là cái cảm giác đó. Anh yêu em Maddie ạ. Anh xin lỗi vì đã mất quá nhiều thời gian để lại nói ba tiếng đó với em."



Maddie ngước nhìn anh và mỉm cười. "Em nhớ anh."



Mick cười lớn và cái lúm đồng tiền của anh cuối cùng cũng đã hiện ra. "Em không biết anh đã nhớ em đến nhường nào đâu Maddie. Anh từng là một thằng ngốc khốn khổ." Anh quàng tay ôm lấy Maddie và bế cô lên. "Anh chưa bao giờ nghĩ người ta lại cần một lý do để chết." Anh nói rồi ngước nhìn gương mặt cô. "Nhưng nếu cuộc đời chúng ta khác đi, có lẽ anh đã không yêu em." Maddie từ từ trườn người xuống áp sát vào cơ thể. Mick đã sẵn sàng cho tình yêu. Anh luồn tay ra sau áo Maddie mà vuốt ve tấm lưng trần của cô.



Anh cúi đầu xuống và hôn lên môi Maddie. Miệng anh thật ướt át và nồng ấm. Sau đó Maddie nắm lấy tay anh và đi vào phòng ngủ. Cô khao khát được hôn anh lần nữa. Điều đó giống như được đi dưới nắng ấm sau những ngày đông buốt giá. Với Maddie cảm giác đó còn ngấm đến tận xương tủy.



Mick ghì trán anh vào đầu cô và nói. "Kể từ cái đêm em bước vào quán Mort's, tâm hồn anh đã theo em. Anh chỉ nhìn thấy mỗi em thôi, dù anh đã cố đưa mắt kiếm tìm những nơi khác."



"Kiếm bằng mắt hay bằng tay? Em đã thấy anh nói chuyện với Tanya ở công viên."



"Chỉ nhìn thôi. Anh không cần ai khác cả."



Maddie vòng tay ôm lấy anh và nói, "Thế còn Meg thì sao?"



"Có vấn đề gì với chị gái anh sao?"



"Anh sẽ nói với Meg? Meg ghét em đấy."



"Meg đang quá bận rộn với bạn anh - Steve nên chị ấy sẽ không để ý gì đến em đâu." Mick suy nghĩ một lúc rồi nói, "Anh không nghĩ là Meg lại ghét em đâu Maddie. Meg đổ lỗi cho mẹ em vì những chuyện đã xảy ra nhưng chị ấy có biết em đâu."



Maddie cười phá lên. "Nhưng biết em rồi không có nghĩa là Meg sẽ quý em."



Mick nhún vai. "Meg sẽ bỏ qua tất cả thôi vì cuối cùng thì chị ấy cũng chỉ muốn anh được hạnh phúc. Meg muốn anh kết hôn với người con gái anh yêu thương. Có một người vợ xinh đẹp và một gia đình riêng. Anh chưa nghĩ đến việc chúng ta sẽ có những đứa con nhưng nhìn em chăm sóc con mèo, anh..." Mick ngừng lại và ngoảnh ra nhìn Quả bông tuyết đang bị con cá vàng mê hoặc. "Anh nghĩ em sẽ là người mẹ tốt." Anh quay lại nhìn cô và mỉm cười. "Em nói xem, kế hoạch của anh có gây hứng thú được cho em chút nào không? Nếu không chúng ta sẽ cùng điều chỉnh."



"Nghe thật giống như một lễ cưới toàn màu trắng, những hàng rào quanh nhà và kế hoạch sinh em bé ấy nhỉ!"



Anh cười khúc khích. "Ai đã nghĩ về điều đó nhỉ?"



Chắc chắn đó không phải là Madide vì cô chưa từng nghĩ mình sẽ làm vợ ai đó cũng như có một gia đình. Dĩ nhiê cô cũng không nghĩ mình sẽ yêu và nuôi một con mèo. Cuộc sống của Maddie đã thay đổi hoàn toàn kể từ khi cô chuyển đến Truly. Cô đã thay đổi.



Cô nắm tay Mick và dẫn anh vào phòng. Có lẽ Mick nói đúng, số phận đã gắn họ với nhau và họ sinh ra là để dành cho nhau. Nếu đã như vậy, Maddie sẽ hạnh phúc mà dành trọn đời bên Mick Hennessy.