[Vương Nhất Bác x Tiêu Chiến] Cô Em Này Có Chút Mãnh Liệt

Chương 52: (Cuối)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Người ta thường nói tiểu biệt thắng tân hôn[1], quả thật không sai chút nào.

[1] Tiểu biệt thắng tân hôn: vợ chồng xa nhau ít ngày khi gặp lại sẽ còn đằm thắm hạnh phúc hơn cả đêm tân hôn.

Lúc này lưng của Vương Nhất Bác đang bị hai chân của Tiêu Chiến quấn chặt, đúng như hắn muốn.

​"Nhất Bác... Nhất Bác em sờ nó giúp anh có được không." Hai cánh tay của Tiêu Chiến đang móc trên cổ hắn, môi chôn ở hõm cổ của hắn, hơi thở nặng nề, giọng nói tràn đầy yếu ớt và rung động.

Tay của Vương Nhất Bác bị anh kéo đến trước ngực, hắn xoa nhẹ hai lần, nơi đó mẫn cảm mà cương lên. Ngón tay của Vương Nhất Bác vẽ thành vòng tròn ở xung quanh, ngón cái và ngón trỏ túm lấy núm vú nhào nặn, dày vò, làm cho Tiêu Chiến càng thêm si mê.

Vương Nhất Bác bị bộ dạng mê người này của anh câu dẫn hồn vía lên tận mây xanh, gọi bảo bảo rồi lại bảo bối loạn cả lên.

​Hắn hôn anh Chiến, bảo bối trong lòng hắn! Giờ phút này đôi mắt anh ngập nước, hơi thở nóng bỏng, giọng nói mềm mại, cả người thì động tình, dáng vẻ rất quyến rũ.

Tất cả đều là của hắn, là người mà hắn yêu nhất.

​Vương Nhất Bác nghĩ, nếu như mình chưa từng được gặp gỡ anh ấy thì thời khắc này mình đang làm gì, cuộc sống của mình liệu có còn màu sắc? Hay có thể vui vẻ được như thế này?

​Nhìn lại người dưới thân, anh ấy cũng đang nhìn mình, trong đáy mắt của anh phản chiếu hình bóng của mình, tay anh nhè nhẹ vỗ về gương mặt mình, giờ khắc này, Vương Nhất Bác vô cùng hạnh phúc.

​"Khụ khụ!" Bên ngoài hành lang truyền đến tiếng dép lê loẹt quẹt còn cả tiếng ho khan của ba Tiêu nữa, nhắc nhở hai người bọn họ, bây giờ đang là ban ngày ban mặt.

​Hai người đều ngạc nhiên, rồi nhìn nhau cười một tiếng.

​"Lúc nào thì dọn nhà? Em đã nói rồi mà ở đây hiệu quả cách âm không tốt, phải chuyển đi vì ba mẹ chứ."

​"Em không hiểu đâu, trong tháng Giêng không thể dọn nhà." Tiêu Chiến nằm tại chỗ, giống khối ngọc thô tĩnh mịch động lòng người, nhìn không giống người thuộc trần gian. Trong miệng phả ra từng làn hơi trắng, không ngừng tíu tít: "Nói chung là không nên xông đất vào lúc này, nếu không vận khí của cả năm sẽ bị phá hỏng."

​Anh nằm ở đó, trông giống như một vị thần tiên nằm trong mây. Anh luôn tự cho rằng bản thân chẳng có của nả gì nên hồn, chẳng qua chỉ là một người bình thường trên đời này.

Thật ra trong lòng Tiêu Chiến luôn hâm mộ sùng bái những người có thể "Tự mình kiên trì", bởi vì những người như vậy hết sức khác biệt. Đương nhiên anh cũng có sự kiên trì của riêng mình, nhưng có những lúc vì bất đắc dĩ, sự kiên trì của anh đối với thế giới này cũng dần dần phải thỏa hiệp.

Vương Nhất Bác hiển nhiên chính là kiểu người mà anh luôn hâm mộ này, hơn nữa hắn thật sự rất chân thành, những người như vậy trên thế gian này có rất ít.

​Nhưng mà anh rốt cuộc lại bị tình yêu cuốn lấy, Tiêu Chiến đi đến ngày hôm nay có thể nhìn thấu bản chất, cuối cùng cũng nhận ra, anh và Vương Nhất Bác đã "Quấn" chặt một chỗ không thể tách rời.

​"Anh cười gì đó?" Vương Nhất Bác ôm lấy eo của anh.

​Tiêu Chiến lấy lại tinh thần, nói tiếp: "Nói nghe nè, em mua căn nhà kia thì tụi mình cũng chẳng ở được bao lâu, anh chuẩn bị quay lại Anh Quốc tiếp tục học nghiên cứu sinh. Mẹ anh cũng đồng ý rồi."

​"Sớm dữ, em cứ tưởng là đến hè anh mới về lại trường. Đến lúc đó tụi mình cùng nhau quay về."

​"Việc học của anh đã chậm trễ một thời gian rồi, mùa xuân quay về, mới có thể đuổi kịp tiến độ một học kỳ. Nếu bọn em chưa khai giảng, thì em cũng chưa vội quay về nhỉ."

​"Như vậy sao được, anh nỡ bỏ em lại sao?" Vương Nhất Bác chu miệng nũng nịu, Tiêu Chiến phì cười, dùng ngón trỏ chọc vào má sữa của hắn.

​"Không nỡ..."

​Lời nói bị nụ hôn Vương Nhất Bác nuốt lấy.

​Vuốt ve an ủi triền miên một lúc, Vương Nhất Bác túm lấy hai vai của anh mà lắc: "Nhưng mà vẫn phải chuyển! Ở được ngày nào hay ngày nấy! Hơn nữa, sau này mỗi kỳ nghỉ khi em trở về, hai tụi mình cùng nhau ở đó! Ngày lễ ngày tết, họ hàng đến cũng có phòng để ở!"

​"Được được được..." Tiêu Chiến bị hắn lắc đến chóng hết cả mặt, nhanh chóng đồng ý.

​Lại không ngờ, nhóc con này lại có suy nghĩ khác!

Một tuần sau, mọi chuyện cuối cùng cũng đã như Vương Nhất Bác muốn, bọn họ chọn một ngày tốt để chuyển nhà.

​Buổi tối đầu tiên, nhất định phải mời bạn bè họ hàng thân thích đến ăn tân gia, nhưng mà cả căn nhà nhìn rất xa xỉ, ba Tiêu không muốn khoe khoang, nên chỉ mời vài người thân thiết.

​Đợi tiễn hết khách xong, ba mẹ Tiêu quay về phòng ngủ chính, Vương Nhất Bác kéo Tiêu Chiến đi về phía bên phải.

​"Ủa? Bên kia cũng có phòng trống mà..."

​"Đừng quấy rầy ba mẹ! Tụi mình sang phòng này ngủ!" Vương Nhất Bác giả bộ nghiêm túc nhắc nhở anh hắn.

​Bố cục của căn nhà là hai phòng ngủ chính ở hai bên, cách rất xa nhau. Vừa nghĩ đến việc hai người có thể thoải mái hành sự trong thế giới riêng, khóe miệng Vương Nhất Bác nhếch cao. Đương nhiên không phải hắn sợ ba mẹ Tiêu nghe thấy điều gì, da mặt hắn rất dày. Nhưng chủ yếu là do da mặt Tiêu Chiến mỏng, ngày trước khi nghe thấy bên ngoài có tiếng động đã lập tức kêu dừng, còn mắng mỏ hắn không được phép khùng điên như thế, Vương Nhất Bác cực kỳ tủi thân.

​Bây giờ nhất định phải bù lỗ!

​Đây cũng chính là lý do vì sao ngay lúc này Tiêu Chiến tức giận nhìn bộ quần áo ở ngay cửa phòng tắm.

​"Vương Nhất Bác! Em mang quần áo của anh đi đâu rồi! Đây là cái quái gì?" Tiêu Chiến muốn mở cửa phòng tắm ra, Vương Nhất Bác chặn cửa không cho anh ra, còn cười hì hì.

​"Anh Chiến, em cố ý mua cho anh đó, thích hơm?"

​"Thích cái quần què!" Tiêu Chiến nhìn bộ đồ ít vải đến đáng thương này một chút, hai ngón tay cái vân vê, khiến cho anh sợ đến run cả người: "Đây là cái gì? Đây mà là quần áo sao? Nhanh lên để cho anh ra ngoài, anh sắp bị cảm rồi!"

​"Gió lạnh mùa đông không thổi vào nổi trong đó đâu, một là anh mặc nó rồi đi ra, hai là không mặc gì cả rồi ra, cái nèo em cũng ô kê nha..." Vương Nhất Bác cười ha ha đầy xấu xa.

​Tiêu Chiến tức điên, hung hăng đá một phát vào cửa, rồi không còn động tĩnh gì nữa. Một lát sau mới nhẹ nhàng gõ cửa.

​"Mở ra chút đi."

​"Mặc xong rồi hả?" Vương Nhất Bác thông qua khe cửa lén nhìn một chút, đứng hình tại chỗ.

​Anh Chiến trần như nhộng, xấu hổ ôm lấy hai cánh tay. Hai quả cầu bằng nhung hơi xù lên ở trước ngực không thể che chắn được cảnh xuân, có lẽ đây là lý do tại sao lại có dây đeo vai giữ hai quả cầu nhung dựng lên nhưng lại rất lỏng lẻo này, một nửa quầng vú bị lộ ra ngoài, ngay bên dưới còn có một chiếc nơ màu trắng hình con bướm rất xinh xắn, xuống thấp hơn có thể thấy được phần tam giác bí ẩn, bởi vì đây không phải đồ dành cho nam nên kích thước có chút không phù hợp, hạ thể đáng thương đang co quắp tại chỗ đó, hình dáng rõ ràng, hai trái trứng thì càng không cần phải nói, bị chèn ép đến lộ cả ra ngoài, trông đến là tội nghiệp. Nhìn anh giống như một bé thỏ trắng ngây thơ đáng thương đang run rẩy lo sợ.

Tiêu Chiến vì tức giận mà đẩy cửa bước ra: "Em nhìn đủ chưa! Quá đáng! Ớ..." Còn chưa bùng nổ được năm giây, anh đã bị Vương Nhất Bác ôm ngang gối rồi vác lên vai.

​"Vương Nhất Bác em thả anh xuống, ê, em làm gì vậy?"

​Ném anh lên giường xong, Vương Nhất Bác giống như một con sói mà bò lên giường. Tiêu Chiến buộc phải dịch mông về sau.

​"Em làm gì thế? Đợi đã... Á!" Cái mông đột nhiên ngồi trúng đồ vật cứng ngắc nào đó, khiến cho nó đau ê ẩm: "Cái gì đây..."

​Vương Nhất Bác lật chăn ở chỗ anh ra, lấy được một chiếc hộp nhỏ màu trắng tinh xảo.

​"Anh Chiến..."

​Tiêu Chiến không kịp phản ứng, trái tim nhảy lên tận cuống họng, chỉ nghe được Vương Nhất Bác nói: "Chờ sau khi chúng ta về lại Anh Quốc thì kết hôn đi."

​Chiếc hộp được hắn mở ra, Vương Nhất Bác quỳ trước mặt anh, nhìn anh đầy chân thành, hai chiếc nhẫn nằm im ở trong hộp.

​Tình cảnh này, vừa cảm động, lại vừa bực mình.

​Nếu như không phải mình đang mặc một bộ đồ xấu hổ như thế này thì đã lập tức đồng ý mà nói được. Tiêu Chiến bụm mặt, dở khóc dở cười, sau này ngộ nhỡ có ai hỏi anh ngày ấy cầu hôn như thế nào, thì anh làm gì có mặt mũi mà nói ra!

​Nhưng mà người này, còn đang suy nghĩ về việc sau này kể lại cho người khác nghe thế nào, thì còn cần phải nói gì nữa sao, ngoài ý tứ đã ngầm đồng ý kết hôn ra thì làm gì còn chuyện gì khác.

​Vương Nhất Bác dịu dàng cầm lấy tay anh, đeo một chiếc nhẫn lên ngón áp út của anh, chiếc còn lại tự đeo cho mình, rồi siết chặt lấy tay anh.

​"Cuối cùng thì em không thể rời xa anh được nữa, Tiêu Chiến, em yêu anh."

​Lời còn chưa dứt, Tiêu Chiến đã nhào tới ôm lấy hắn, ghé vào lỗ tai hắn mà khóc nức nở, khóc hu hu nói: "Anh cũng yêu em, Vương Nhất Bác, nhưng... Một khi đã kết hôn... Sau này không cho phép em... Không cho phép em đổi ý..."

​Thở mạnh một hơi, Vương Nhất Bác vừa nghe đến từ "Nhưng" thì gân xanh đã nổi hết lên, bình tĩnh bình tĩnh, phải nhịn không được hét ầm lên. Lại càng siết chặt vòng tay ôm lấy Tiêu Chiến: "Nếu em dám đổi ý thì anh cứ dùng dao chặt toẹt thằng nhỏ của em đi, dù sao cả đời này nó phải là của anh."

Tiêu Chiến không hề ngạc nhiên, đấm một phát lên người hắn: "Em có thể im mồm đi để anh cảm động thêm lúc nữa không..."

​"A đúng rồi!" Vương Nhất Bác đột nhiên nhớ ra, lao đến ngăn tủ đầu giường lấy ra một món đồ: "Thỏ con còn thiếu một phụ kiện nữa." Nói rồi đem cái bờm tai thỏ đeo lên đầu anh.

​Tiêu Chiến khó hiểu sờ hai cái tai dài đang rủ xuống: "Sao em lại có đủ bộ thế..."

​"Nố nồ nô... Còn thiếu nha." Vương Nhất Bác lắc đầu, mỉm cười đầy thần bí, vỗ mông của anh: "Nhấc lên đi vợ."

​"Em gọi anh là gì cơ?" Tiêu Chiến giật mình nhìn hắn chằm chằm.

​"Vợ nè, còn em là chồng của anh, có vấn đề gì hả? Đương nhiên, em cũng có thể làm vợ của anh, giới hạn là lúc ở bên ngoài..." Vừa nói xong hắn đã ôm eo rồi lật cả người anh xuống, cái mông vểnh lên trên, nằm bẹp ở trên giường.

​Tiêu Chiến quay đầu nhìn hắn đầy nghi hoặc, ánh mắt vô tội, hai tai thỏ khẽ đung đưa, trông hết sức đáng yêu. Nhưng vừa nhìn đến cặp mông, đường vải màu trắng kéo dài, bị kẹt trong khe mông sâu hoắm... Chậc chậc, dâm đãng vãi.

​"Còn muốn làm gì nữa?" Tiêu Chiến nhìn hắn không chút phòng bị nào cho đến khi thấy đồ vật trên tay Vương Nhất Bác mới đột nhiên hoảng sợ.

​"Không được không được! Không cho vào được đâu!"

​"Có thể mà..." Vương Nhất Bác cúi người xuống, ghé vào lỗ tai anh nhẹ giọng gọi: "Vợ ơi... Anh có thể mà."

​Câu nói này giống như xuân dược, Tiêu Chiến nghe xong bên hông lập tức liền mềm nhũn, ngay cả khi tay Vương Nhất Bác đã dùng gel bôi trơn tiến vào trong thân thể mình lúc nào cũng không biết. Mấy ngón tay vừa chậm rãi lại mãnh mẽ ra ra vào vào bên trong huyệt của Tiêu Chiến, khiến chất lỏng sền sệt không ngừng rỉ ra, hắn cố gắng công kích mọi góc độ bên trong anh, trêu chọc đến nỗi Tiêu Chiến không nhịn được mà cong lưng.

​"Thỏ thỏ sao thế... Động tình rồi hả?" Vương Nhất Bác ghé vào lỗ tai anh hạ lưu nói: "Có muốn ăn cà rốt bự không nào?"

​"Ừm... Ừ..." Tiêu Chiến khó nhịn mà hừ hừ mấy tiếng, không thể nói nên lời.

​"Ngoan, vậy trước hết lắp cái đuôi thỏ này vào đã có được không, nếu anh ngoan ngoãn em sẽ cho anh ăn cà rốt bự." Vương Nhất Bác đứng dậy, cầm lấy phích cắm hậu môn[2] có đuôi thỏ bông ở cuối lên, phích cắm hậu môn này không quá dài, nhưng ở giữa thì lại phình to, phần đầu và phần đuôi rất nhỏ, một khi nhét vào cẩn thận, sẽ rất vững chắc không thể rơi ra ngoài được.

[2] Cái phích cắm đuôi thỏ đây nha mụi ngừi:3 bề ngang nó phải to bằng 2-3 ngón tay á, cách dùng thì cứ cắm thẳng vào lỗ hậu là được.

chapter content



​Vương Nhất Bác quệt gel bôi trơn lên khắp phần thân phích, túm lấy cái đuôi thỏ bông, cắm vào rồi thúc về phía trước, chầm chậm trừu sáp, còn hỏi: "Dễ chịu không?"

​Tiêu Chiến ghé mặt xuống giường, miệng mê man đáp: "Rất lạnh..."

​"Lạnh thì anh phải ngậm nó cho đến khi nó nóng lên mới thôi." Vương Nhất Bác xấu xa giả vờ như không thấy anh đang làm nũng.

​Tiêu Chiến hừ một tiếng: "Anh không muốn... A!" Vương Nhất Bác đột nhiên đẩy toàn bộ vào trong, mặc dù đã được khuếch trương cẩn thận, cái phích cắm cũng được bao bọc hoàn hảo, nhưng Tiêu Chiến cảm thấy mình còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý kỹ càng, miệng huyệt lại mở rộng ra một lần nữa, khiến anh tức giận trách móc.

​"Vương Nhất Bác! Em không thể dịu dàng một chút được sao?"

Nhưng cổ chân lại bị bàn tay to lớn giữ chặt, kéo mạnh một cái biến anh thành tư thế ngã chổng vó, thậm chí anh cúi xuống có thể nhìn thấy cái phích cắm hậu môn kia. Vương Nhất Bác ép chặt hai chân anh lên, rồi nâng mông anh lên cao, chơi đùa rất vui vẻ với cái đuôi thỏ, Tiêu Chiến xấu hổ mà vội vàng che mặt.

​"Em làm gì vậy... Không... Không được phép..." Anh muốn duỗi tay ra ngăn cản, nhưng lại bị hắn bắt lấy cổ tay không cho động đậy.

​"Thỏ thỏ không ngoan nha." Vương Nhất Bác túm lấy đuôi thỏ hết lôi rồi lại kéo, phích cắm hậu môn bị kẹt chặt lại trong chỗ thành ruột, chọc ngoáy đến nỗi Tiêu Chiến kêu thất thanh đầy sợ hãi.

​"Không dám! Không dám! Ôi ôi..."

​"Thật không?"

​"Không dám thật mà."

​Vương Nhất Bác đánh vào mông anh một cái "Bạch" nghe rất kêu: "Nằm sấp người lại."

​Tiêu Chiến hít sâu một hơi, sau khi hắn buông ra, liền ngoan ngoãn lật người lại nằm sấp xuống.

​"Nhấc mông cao lên chút nữa." Vương Nhất Bác ra lệnh.

​Tiêu Chiến ngoan ngoãn nâng mông lên, cái đuôi thỏ dựng thẳng lên. Hai tay Vương Nhất Bác nắn bóp cánh mông tròn vo của anh, ngón tay bóp mạnh đến nỗi da thịt đều lõm vào như muốn bật máu.

​"Ưm..." Tiêu Chiến kêu lên một tiếng đầy tội nghiệp, lại bị hắn vỗ "bạch" một phát nữa vào mông, rốt cuộc anh không nhịn được mà khóc: "Sao em lại đánh mông anh... Đồ xấu xa!"

​"Đồ xấu xa nào cơ? Gọi chồng mau."

​Tiêu Chiến xấu hổ, cắn môi không dám gọi. Vương Nhất Bác lại níu lấy cái đuôi thỏ của anh mà kéo: "Có gọi không?"

​"Ơ... Đừng đừng..." Anh khóc lóc xin tha, bởi vì chịu không nổi cảm giác khác thường ở bên trong hậu huyệt, bất an giãy dụa cái mông và eo, sâu trong thân thể không khống chế được mà run rẩy, nhìn qua quả thật dâm đãng không chịu được.

​"Gọi mau." Vương Nhất Bác lạnh lùng thốt lên.

​"Chồng... Chồng ơi..." Cuối cùng Tiêu Chiến đành phải phá bỏ tuyến phòng thủ tâm lý của mình, xấu hổ gọi.

​Lại không ngờ rằng Vương Nhất Bác vẫn còn tiếp tục: "Nói, chồng mau thao anh."

​"..." Tiêu Chiến không lên tiếng, Vương Nhất Bác lại vỗ vào mông anh, thúc giục anh.

​"Chồng... Chồng mau thao anh."

​"Nói, anh muốn khủng long bạo chúa của chồng."

*Bản gốc là 大鸡巴 dương v*t to lớn á mụi ngừi, mà để là khủng long bạo chúa cho nó thiếu nhi tí nha:"D

​"Muốn... Muốn khủng long bạo chúa của chồng..." Tiếng nói càng ngày càng nhỏ, mặt cũng đỏ như rỉ máu, cuối cùng Vương Nhất Bác mới cảm thấy bắt nạt anh đủ rồi, thỏa mãn cúi người đè lên anh.

​"Nếu vợ đã muốn, sao chồng có thể không cho được chứ đúng hông nào..." Vương Nhất Bác liếm lên khuôn mặt đỏ bừng của anh, cảm thấy anh thật sự đáng yêu đến mức muốn nổ tung: "Vợ thỏ thỏ của em ơi, thật là ngoan quá đi..." Phía dưới tay hắn lại bao trùm lên hạ thể của anh, dùng sức xoa nắn.

​"A..." Tiêu Chiến nhắm nghiền hai mắt, thở gấp, rên rỉ, là bộ dạng vừa đau đớn lại thoải mái. Đột nhiên đồ vật ở sau huyệt đột nhiên bị rút ra, dịch thể phun ra ngoài, nhớp nháp làm ướt cả lông thỏ.

​Ngay sau đó, cự vật vừa to vừa dài vội vã chen vào.

​Vương Nhất Bác thở ra một tiếng thỏa mãn ở sau lưng anh.

​Tiêu Chiến còn không kịp khóc, người ở phía sau đã từng chút từng chút khuấy động, anh mê man cảm nhận được từng đợt sóng ập đến, khiến Tiêu Chiến ngã nhào xuống đất, không thể động đậy.

​"Vương Nhất Bác... Vương Nhất Bác..." Anh khóc, gọi tên hắn, run rẩy, ý thức chậm rãi rơi vào mơ hồ...

​Sau khi tỉnh lại, không biết trời đã sáng từ lúc nào. Tiêu Chiến dùng mu bàn tay ngăn cản tia nắng, chợt phát hiện ra mình đã được mặc lại quần áo cẩn thận, thân thể cũng rất sạch sẽ, cho nên? Chỉ là nằm mơ?

​Nhích mông một cái... Đau... Ồ hay đấy, hoá ra không phải là mơ.

​Đột nhiên có người từ phía sau lưng nhào lên, trong miệng còn đang nhai thức ăn, mùi thơm ngào ngạt truyền đến, tựa vào mặt anh mà nói.

​"Dậy ăn cơm!"

​Tiêu Chiến căm ghét đẩy hắn ra: "Vương Nhất Bác em bị khùng hả..."

​"Á à anh dám không ăn bữa sáng do mẹ làm, hay lắm, em đi mách mẹ..."

​"Anh không dậy được là tại ai hả! Tại anh chắc?" Vừa mới sáng ra Tiêu Chiến đã nổi sung. Vương Nhất Bác biết đã đến lúc phải dỗ dành, ôm lấy anh rồi lắc qua lắc lại: "Xin lỗi nhó, tại em tại em hết, vợ ơi, tất cả đều tại em."

​Tiêu Chiến lườm hắn một cái, nghĩ thầm, tên nhóc nhà em mua một căn nhà lớn như vậy chỉ để làm anh ở trên giường cho thật sướng đúng không?

​Chậm rãi xoay người ngồi xuống, Vương Nhất Bác giống như con trai anh, ôm lấy eo anh, ỏn ẻn nũng nịu nói: "Vợ ơi em yêu anh~ tựa như Chuột Yêu Gạo~ "

​Tiêu Chiến nhịn không nổi bật cười thành tiếng: "Vị nhân huynh đây cũng biết bài hát này?"

​Vương Nhất Bác ngửa đầu nhìn anh, trong mắt loé ra ánh sáng: "Anh không tức giận nữa hả vợ?"

​Tiêu Chiến nguýt hắn: "Không được gọi anh là vợ!"

​"Dạ dạ dạ, bà xã." Vương Nhất Bác còn cười đùa tí tửng, thế là bị Tiêu Chiến đấm cho một phát.

​Trên bàn cơm, mẹ Tiêu nhạy bén phát hiện ra điểm bất thường của hai người, liền hích vào tay của ba Tiêu, ra hiệu cho chồng mình nhìn lên bàn tay của hai người.

Ba Tiêu lơ đãng nhìn qua thử, lại bị dọa đến mức đũa từ trên tay rơi lạch cạch xuống bàn.

​Tiêu Chiến giương mắt nhìn ba mẹ một chút, hiểu rõ vấn đề nên buông đũa xuống, suy tư một hồi rồi kéo tay Vương Nhất Bác sang, bày ra hai chiếc nhẫn.

​Hai người bọn họ vừa đối mắt với nhau, đã hiểu ý mà cười một tiếng.

​"Ba, mẹ, bọn con quyết định sẽ kết hôn."

-Hoàn chính văn-

[12/03/2020 - 03/08/2020]

Jin: Cuối cùng cũng hoàn fic rồi huhu vừa vui vừa buồn T.T đây là fic đầu tiên trong đời mình có thể làm xong đó:v cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã không quản việc chờ đợi mà ủng hộ mình và tác giả trong suốt thời gian qua. Mình là một đứa làm việc cực tuỳ hứng, thích thì làm còn không thì cứ lần lữa mãi mới chịu tiếp tục, chưa kể còn edit rất tệ nữa nên là luôn cảm thấy không thỏa mãn được kỳ vọng của mọi người. Nhưng mà may mắn rằng mọi người vẫn luôn chờ đợi và dễ dãi với mình, từng cmt của mọi người đều là nguồn động viên rất lớn để mình tiếp tục cho nên là nhiều lúc cứ ngồi đọc lại cmt rồi tự cười hơ hớ một mình cơ =))))) chặng đường của thầy Tiêu và bé Đan Đan mà tác giả chắp bút đã dừng lại ở đây, câu chuyện sau này của hai người họ mọi người có thể tự tưởng tượng ra, biết đâu ở một thế giới song song nào đó bọn họ lại có được sinh mệnh thì sao:D hình như nghe có vẻ hơi duy tâm =))) một lần nữa cảm ơn mọi người rất rất nhiều, rất vui vì đã quen biết được với mọi người.

Và Jin cũng muốn gửi lời cảm ơn chân thành sâu sắc nhất đến với tác giả, chị Bĩ Cực Thái Lai, cảm ơn chị vì đã viết ra một tác phẩm thú vị và hài hước như thế, cảm ơn chị đã mang thầy Tiêu và Đan Đan đến cho mọi người. Cảm ơn chị đã đồng ý để mình được edit fic này cho các reader ở Việt Nam. Mọi người có lời nhắn nhủ gì đến chị tác giả thì cứ viết ở đây, mình sẽ dịch và gửi lại cho chị í ❤️.