[Vương Nhất Bác x Tiêu Chiến] Cô Em Này Có Chút Mãnh Liệt

Chương 38




Vào ngày thứ ba sau ca phẫu thuật của ba Tiêu, tình hình tiến triển rất thuận lợi. Sau khi ổng tỉnh lại, cả ngày đều nằm không có việc gì làm, nhìn thấy con trai ngồi nhàn rỗi nhàm chán ở một góc, hai ba con nhìn nhau một cái nhưng lại không nói gì, thật có phần không thoải mái.

​"Chiến Chiến, con không cần ở đây trông nom ba đâu, có y tá rồi, ra ngoài đi lại một chút đi."

​Tiêu Chiến lấy lại tinh thần, nhanh chóng lắc đầu: "Xíu nữa là mẹ đến liền, con đợi mẹ đến cái đã..."

​Ba Tiêu quan sát anh, đột nhiên hỏi: "Có phải dạo này con có tâm sự?"

​Tiêu Chiến mở to hai mắt, vô tội lắc đầu, ý nói không có.

​Một lát sau, mẹ Tiêu đã đến. Bà nói với Tiêu Chiến, con về nghỉ ngơi đi.

Anh lúc này mới vội vàng rời khỏi phòng bệnh. Ba Tiêu nhìn xem bóng lưng của con trai, lại suy nghĩ điều gì đó.

​Tiêu Chiến nhìn ngó xung quanh, xác định không có ai, mới mở cửa của một phòng bệnh khác ra.

Vừa bước vào đã bị một cái gối bay thẳng vào người. Tiêu Chiến giật mình bắt lấy.

​Vương Nhất Bác ầm ĩ: "Tại sao giờ này anh mới đến, em đã nhắn tin cho anh rất nhiều đấy!"

​"Anh ở cùng ba ở bên kia..." Tiêu Chiến đi qua dỗ dành hắn như dỗ dành một đứa trẻ, nhét gối ngay sau lưng để cho hắn thoải mái dựa vào. Sau đó khe vuốt ve hai bên má mềm mại của hắn: "Xin lỗi mà... Có phải em đang thấy rất chán hay không?"

​"Anh đừng có mà giả mù sa mưa, thật ra anh đâu có quan tâm đến em. Vừa xong y tá nhân cơ hội sờ ngực em, anh còn mặc kệ cơ mà!" Vương Nhất Bác càng ngày càng tuỳ hứng, hở một chút lại dữ dằn đe dọa anh.

​"Hở?" Tiêu Chiến cười một tiếng: "Thì người ta chỉ kiểm tra thân thể cho em thôi mà? Đồ quỷ hẹp hòi..."

​"Em không cần biết, ngoại trừ anh Chiến ra, ai dám đụng vào người em chính là muốn chết. Nếu lần sau anh không đến sớm hơn, em lập tức đá cho y tá đấy bay thẳng ra cửa!"

​"Em, em làm khó người ta làm gì, đây chỉ là công việc của người ta thôi mà..." Tiêu Chiến im lặng, nhìn dáng vẻ thở phì phò của hắn liền quay người đi ra ngoài.

​"Anh đi đâu vậy!" Vương Nhất Bác gào lên.

​"Anh đi đóng cửa!" Tiêu Chiến nhịn không nổi nữa mà gào ngược lại. Đóng cửa phòng bệnh xong, anh lại ngồi xuống bên giường của hắn, thở dài, bất đắc dĩ mà nhìn hắn: "Vương Nhất Bác, sao em lại thành ra cái dạng này. Bây giờ anh chỉ cần rời em nửa bước thôi cũng không được đúng không?"

​"Không cho phép!" Vương Nhất Bác nhìn anh chằm chằm, vẫn còn già mồm.

​"Vậy phải làm sao bây giờ? Ba anh ở bên kia cũng cần anh chăm sóc mà, anh còn phải giấu bọn họ để sang đây nữa." Tiêu Chiến nắm tay hắn, nhẹ nhàng nói lý với hắn.

​"Em, em không còn quan trọng nữa có đúng không..." Vương Nhất Bác rất tức giận, còn có phần kích động, vậy mà trong nháy mắt, khóe mắt đã rơm rớm nước mắt, trông như sắp khóc tới nơi.

​Tiêu Chiến nhìn hắn đầy khó hiểu: "Sao tự nhiên lại khóc... Em biết rõ rồi còn gì? Là anh có lỗi với em, em sẽ cố gắng chăm sóc cho em, tranh thủ thời gian để em với phu nhân quay về Anh Quốc càng sớm càng tốt." Tiêu Chiến nghĩ phu nhân để cho mình tới chăm sóc hắn, chắc chắn là vì điều này, muốn khuyên bảo hắn đừng quậy phá nữa, tập trung dưỡng bệnh xong còn quay trở về.

​Nhưng Vương Nhất Bác lại không nghĩ như vậy.

​Được lắm!

​Vương Nhất Bác tức muốn chết, Tiêu Chiến anh thì ghê rồi, tôi yêu anh mới thành ra nông nỗi này, anh còn muốn để tôi đi? Thì ra anh cố tình đến chăm sóc tôi chỉ vì muốn tôi nhanh chóng bình phục, đuổi tôi cút đi càng sớm càng tốt? Trong lòng anh không hề có tôi?

​Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm anh đầy ai oán, càng nghĩ càng thấy tủi thân, nửa ngày không nói lời nào, miệng thì dẩu ra, càng lúc càng dẩu hơn, có thể treo được cả cái ấm trà trên đấy. Giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống, quát cút một tiếng làm Tiêu Chiến hết hồn.

Lại gì nữa, tên nhóc này sao tự dưng lại biến thành bộ dạng đáng thương như thế này rồi?

​"Anh cút đi! Mau cút ra ngoài!" Vương Nhất Bác đột nhiên chỉ vào cửa phòng, hét lên, cả khuôn mặt và cổ đều đỏ ửng.

​"Sao... Sao vậy..." Tiêu Chiến ngơ ngác đứng lên.

​"Không cần anh phải lo, ai thèm anh quan tâm chứ! Cút đi!" Vương Nhất Bác điên cuồng gào lên, tức giận đến mức lạc cả giọng.

​Tiêu Chiến suy nghĩ, không biết lại chọc phải cái nọc nào của hắn nữa rồi, trước hết cứ tránh mặt đi thì hơn. Thế là đi thẳng không quay đầu nhìn lại.

​Vương Nhất Bác cắn môi, trơ mắt nhìn anh rời khỏi phòng, bóng lưng này rất quen thuộc, giống như hình ảnh bóng lưng vô tình rời đi vào xảy ra tai nạn đó. Trước mắt hắn bỗng tối sầm.

​Không được... Sao có thể để cho anh ấy đi! Vậy là quá hời anh ấy rồi! Hắn vừa nghĩ vừa nhanh chóng xuống giường, nghĩ đến thể diện cuối cùng của mình, nhưng lại tự thuyết phục bản thân, đây là vì muốn anh phải trả giá đắt! Hắn còn chưa sai bảo anh đủ, sao có thể dễ dàng để anh chạy mất như thế!

Ngay tại hành lang, Tiêu Chiến rút điện thoại ra nghĩ xem có nên gọi cho phu nhân hay không.

​Nhìn vào dãy số trên màn hình, bỗng nhiên anh cảm giác như có người từ phía sau nhào đến. Tiêu Chiến nghĩ chắc tại mình không cẩn thận đứng cản đường của y tá, dựa vào trực giác bước dịch sang để tránh đường, người kia liền bổ nhào vào gót chân anh, ngã xuống kêu rầm một tiếng.

Anh ​kinh ngạc quay đầu, thì ra là Vương Nhất Bác đang kéo cái chân bó bột chạy theo. Hắn đau đến trợn mắt nhưng lại không quan tâm đến cơ thể mình, mà chỉ nắm lấy cổ chân của Tiêu Chiến, hai cái má sữa rất giống một chú cún con nghẹn ngào mà nói: "Anh Chiến... Đừng... Đừng đi..."

Tất cả sự kiêu ngạo của hắn lúc đầu đều đã bị sụp đổ, trong lòng hắn chỉ còn lại buồn bã, tủi thân... Dù sao hắn vẫn còn là một cậu nhóc, rất muốn được người khác yêu thương, được người khác dỗ dành...

​Hắn nhớ lại những lúc còn ở cạnh nhau, toàn là do bản thân theo đuổi, còn Tiêu Chiến lại một mực trốn tránh.

Cho dù thuận buồm xuôi gió nhưng cho đến ngày hôm nay đã không còn lại chút chiều chuộng nào nữa, hắn không thể không thừa nhận rằng mình đã thua cuộc.

​"Vương Nhất Bác em làm gì đấy!" Tiêu Chiến hoàn toàn không biết những tâm tư này của hắn, chỉ nghĩ sớm muộn gì cũng có ngày bị hắn dọa cho đau tim mà chết. Anh quay người lại muốn đỡ, Vương Nhất Bác lại giống như dây leo thực vật đang cấp tốc sinh trưởng, trong chớp mắt đã quấn chặt lấy đùi của anh, gào khóc, có chết cũng không chịu buông tay.

​"Anh Chiến! Anh đừng đi mà! Em không thể sống thiếu anh!" Xúc động trào dâng, cũng không sợ xấu hổ. Dù sao lúc bình thường hắn đã chẳng bao giờ để ý đến ánh mắt của kẻ khác.

Âm thanh gào khóc chấn động trời đất này lập tức vang vọng khắp hàng lang yên tĩnh, đập vào tai những bệnh nhân và y tá khác, họ tòm mò nhìn chằm chằm hai người.



​Tiêu Chiến cảm thấy xấu hổ cực kỳ, liền "Suỵt" một tiếng, chột dạ thấp giọng nói: "Ò ò ò... Tụi mình trở về rồi nói sau, em nhỏ tiếng một chút.

​Vương Nhất Bác khóc quá lớn nên không nghe rõ anh vừa nói gì, chỉ thấy anh lay lay mình. Đầu óc còn đang rối nùi, hoa mắt chóng mặt, cho nên nhầm tưởng rằng Tiêu Chiến định bỏ đi.

​"Em không buông! Anh Chiến em yêu anh! Em yêu anh nhiều lắm luôn! Em còn vì anh mà suýt chết! Thế mà anh vẫn muốn bỏ đi! Sao anh lại vô tình như vậy!" Đôi môi mềm mại của anh Chiến, cặp mông tròn trịa đáng yêu của anh Chiến, lúc anh Chiến dịu dàng, lúc anh Chiến lớn tiếng, từng giờ từng khắc, tất cả đều hiện rõ mồn một ra trước mắt, nếu anh bỏ đi thật thì bản thân chẳng khác nào bị đâm cho mấy nhát! Vương Nhất Bác càng nghĩ càng thấy khổ sở... Đây là người của mình, nhất quyết không chia sẻ cho ai khác...

​"Em! Em nhỏ tiếng một chút đi... Anh không đi đâu cả, Vương Nhất Bác em trật tự đi..." Tiêu Chiến hốt hoảng nhìn đám đông đang tụ lại càng lúc càng đông xung quanh mình, loáng thoáng nghe thấy có người nói: Ê, thằng bé này đáng thương thật đấy, bị vứt bỏ sao?

​Vương Nhất Bác hình như nghe được hai chữ "vứt bỏ", lập tức chọc đến dây thần kinh của hắn, lại ôm Tiêu Chiến khóc lóc thảm thương: "Anh Chiến! Đừng vứt bỏ em! Em biết em sai rồi... Hu hu!" Tiêu Chiến không thể nhịn được nữa đành bịt miệng hắn lại.

​"Ôi!" Tiếng hét của một người phụ nữ vang lên khiến anh giật nảy mình, Tiêu Chiến che khuất Vương Nhất Bác đang khóc bù lu bù loa lên, quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng hét kia, nhìn thấy khuôn mặt hoảng sợ của phu nhân.

—————————————————

Jin: ui Piggy Bo =))) vừa thấy thương vừa thấy buồn cười á