[Vương Nhất Bác x Tiêu Chiến] Cô Em Này Có Chút Mãnh Liệt

Chương 36




Lúc Tiêu Chiến và mẹ cùng chạy tới bệnh viện quân khu thì thấy một đám chuyên gia đang vây quanh ba của anh để hội chẩn.

​Tiêu Chiến vừa đi vào, một ông chú mập mạp đeo kính, tóc trên đầu thì thưa thớt, khoác trên người áo khoác trắng vội chạy đến nắm lấy tay anh đầy thân thiết: "Chào cậu, hai người là người nhà của bệnh nhân sao? Cứ yên tâm, mấy chuyên gia của bệnh viện chúng tôi đều có mặt ở đây, sẽ mau chóng tìm ra phương án phẫu thuật thích hợp nhất!" Tiêu Chiến nhìn lướt qua bảng tên trên ngực của người nọ, là viện trưởng. Trái tim bỗng nhiên đập mạnh một nhịp, hốt hoảng không thôi.

​"Chuyện này là sao ạ... Chúng tôi không hề sắp xếp để chuyển viện mà..." Mẹ Tiêu đi lên quan sát tình hình của ba Tiêu, thấy ông đang yên ổn ngủ say, trong lòng mới thả lỏng, khó hiểu nhìn mấy người xung quanh.

​"À, chị nhà cứ yên tâm, nếu đã là thân thích của phu nhân, chúng tôi sẽ giúp gia đình sắp xếp tốt mọi thứ." Vị viện trưởng mập cười híp mắt, lấy tay đẩy gọng kính lên.

​Tiêu Chiến nghe được hai chữ (phu nhân) kia, trong lòng có hơi hồi hộp.

​Lúc này, một người phụ nữ với mái tóc ngắn mặc bộ âu phục màu xám đi vào, Tiêu Chiến đã từng gặp qua cô.

​"Lưu Bí." Viện trưởng chào hỏi cô.

​Người phụ nữ nhẹ nhàng gật đầu với viện trưởng, rồi quay đầu nói với Tiêu Chiến: "Phu nhân đang chờ thầy ở bên ngoài, xin mời, thầy Tiêu?"

​Tiêu Chiến chậm rãi thở phào một hơi, bình ổn lại nhịp tim, dặn dò Tiêu: "Mẹ đừng lo lắng, con ra ngoài nói chuyện một chút, sẽ quay lại liền."

​Mẹ Tiêu mờ mịt gật đầu, lo âu đưa mắt nhìn theo bóng lưng của con trai.

​Lưu Bí dẫn anh đến văn phòng ở trên lầu, mở cửa ra, cúi người, giơ tay mời anh vào.

​Tiêu Chiến cực kỳ thấp thỏm, còn thấy xúc động đến mức muốn bỏ chạy. Nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh, đi vào trong.

​Phu nhân đứng cạnh cửa sổ, đưa lưng về phía anh, khoác trên mình một chiếc áo tơ tằm màu trắng, kết hợp với chiếc váy xám thanh lịch tao nhã, điệu bộ quý phái.

​"Phu nhân..." Tiêu Chiến bước vào giữa phòng, chột dạ gọi một tiếng.

​"Con trai tôi tuổi còn trẻ, không nên lâm vào tình cảnh như bây giờ."

​"Gì cơ ạ?" Trong lúc nhất thời Tiêu Chiến không kịp phản ứng.

​"Lúc tôi tìm tới nơi thì thằng bé đang nằm thoi thóp, toàn thân dính đầy máu. Nhân viên y tế nói lúc thằng bé bị xe đâm phải, ngã xuống vũng máu, không hề nhúc nhích... Cậu có biết tâm trạng của tôi lúc đó thế nào không?" Phu nhân bình tĩnh nói xong, xoay người lại nhìn anh.

Toàn thân ​Tiêu Chiến chấn động, thiếu chút nữa là đứng không vững: "Phu nhân... Phu nhân nói gì vậy ạ?"

​"Tôi năm nay đã 45 tuổi, chỉ có độc một đứa con trai cưng. Vừa sinh ra tôi đã ôm chặt thằng bé vào lòng, ba thằng bé còn nói đứa nhỏ này tương lai nhất định sẽ có tiền đồ. Tôi đã đáp lại rằng tôi không cần tiền đồ gì cả, tôi chỉ mong nó luôn được khoẻ mạnh hạnh phúc, vô tư mà lớn lên." Phu nhân nghẹn ngào kể, giọng điệu càng ngày càng run rẩy, nước mắt cũng bắt đầu rơi theo, "Chỉ cần thằng bé được bình an vui vẻ, có phải đổi lấy mạng của tôi thì tôi cũng cam lòng."

​"Phu nhân!" Hai chân Tiêu Chiến mềm nhũn, cảm thấy hoa mắt chóng mặt, quỳ rạp xuống cạnh chân bà ấy: "Rốt cuộc Nhất Bác bị làm sao ạ!"

​"Có phải cậu muốn lấy mạng tôi không!" Phu nhân ôm mặt khóc lớn.

​"Thằng bé ấy... Từ nhỏ đã rất cố chấp, thứ gì không tới tay được thì nó sẽ không bỏ qua... Tôi nên biết sớm hơn, đúng hơn là phải biết sớm hơn, lúc ấy nó vì chuyện với cậu mà nháo nhào cả lên, đáng lẽ tôi phải biết nó sẽ không dễ dàng từ bỏ... Là tôi khiến cho nó trở thành như ngày hôm này... Thằng bé cực kỳ đáng thương! Ba nó thì vô cùng nghiêm khắc, còn tôi lại chẳng thể thường xuyên ở cạnh chăm sóc cho nó, tình cảm mà nó đón nhận được chẳng đáng bao nhiêu. Khó khăn lắm mới gặp được người mình thích, tôi còn ra sức bó buộc nó, nó không chịu nổi mới tìm cách bỏ đi..." Phu nhân khóc không thành tiếng.

Hai mắt ​Tiêu Chiến cũng đỏ dần lên, không thể ngăn cản nổi nước mắt ào ạt chảy ra, anh sững sờ, nhớ lại ——

​Ngày hôm đó, sau khi hai người chia tay không vui vẻ gì, phải chăng cuộc điện thoại anh nhận được lúc đó là...

​Trời ạ. Anh chỉ biết giận dữ rời đi, hoàn toàn không biết sau đó lại...

​Nếu như lúc ấy mình chịu nghe em ấy giải thích, nếu như mình không nói ra mấy lời tuyệt tình như vậy...

​"Là tại tôi... Phu nhân... Là lỗi của tôi, xin lỗi! Tôi có lỗi với Nhất Bác!" Tiêu Chiến hoảng sợ, bám lấy chân của phu nhân, anh khóc nhiều đến nỗi giọng nói cũng bắt đầu biến đổi: "Nhất Bác em ấy sao rồi ạ... Bây giờ em... Em ấy..."

​"Bây giờ nó đang ở trong viện." Phu nhân lau nước mắt, lịch sự đỡ anh lên, đi về phía trước: "Chúng ta cùng đi thăm nó. Tôi hi vọng cậu sẽ ghi nhớ kỹ mấy lời vừa nói. Con trai tôi lúc ra khỏi nhà còn khỏe mạnh, bây giờ lại biến thành bộ dạng này. Thầy Tiêu, nếu như cậu còn có lương tâm, thì phải luôn nhớ kỹ, là cậu nợ thằng bé."

​Trong khu VIP của bệnh viện, cửa thang máy từ từ mở ra, Lưu Bí đi trước dẫn đường, phu nhân quay đầu lại nhìn, Tiêu Chiến vội vàng đuổi theo sau.

​Đến nơi, Lưu Bí dừng bước, Tiêu Chiến lại vội vàng xông lên mở cửa đi vào phòng bệnh.

​Ánh nắng ấm áp trải đầy trong phòng, TV đang mở kênh dành cho trẻ con, âm lượng vừa phải. Một người mặc quần áo bệnh nhân màu xanh nhạt, chân bó bột đang nhàn nhã ăn chuối tiêu.

​Tiêu Chiến dừng bước, cậu nhóc quay đầu lại, giật mình ném luôn quả chuối tiêu đi, tranh thủ thời gian nằm xuống giả vờ ngủ.

​Tiêu Chiến đi đến, xốc chăn lên: "Vương Nhất Bác?"

​"Hai đứa nói chuyện đi." Phu nhân vội vã đóng cửa lại.

​Tiêu Chiến vừa vén chăn lên vừa hỏi: "Vương Nhất Bác em không sao chứ? Để anh nhìn em một chút..." Anh vén áo của hắn lên quan sát, ngoại trừ một vài chỗ còn vết máu bầm nhạt màu ứ đọng thì không còn vết thương nào nghiêm trọng. Anh thở dài một hơi.

​"Vương Nhất Bác em quay mặt lại đây cho anh nhìn một chút đi..." Tiêu Chiến ôm lấy đầu hắn, Vương Nhất Bác lại không chịu nghe lời.

​"Quay qua đây cho anh xem một chút thôi!" Tiêu Chiến dùng sức quay mặt hắn lại, Vương Nhất Bác giống như đứa bé ở nhà trẻ bị thầy giáo bắt lên diễn văn nghệ, không hề cam tâm tình nguyện mà nhìn anh, khuôn mặt trắng nõn, trên trán còn có thêm một vết sẹo màu hồng nhạt.

​"Hừ! Anh là ai vậy!"

———————————————-

Jin: anh Chiến làm sao lại để mẹ chồng thân phong ra trận zậy ?