[Vương Nhất Bác x Tiêu Chiến] Cô Em Này Có Chút Mãnh Liệt

Chương 18




Ba vị trưởng bối nghe được một câu chấn động trời đất này, đầu tiên đều sững sờ. Sau đó lại bày ra biểu cảm rất khác nhau.

Mẹ Tiêu hai mắt mở lớn, sắc mặt trắng bệch.

Nên biết rằng, hiện tại là khoảng thời gian dùng cơm, có rất nhiều ánh mắt dòm ngó, mà đều là người địa phương, ngẩng đầu không thấy mà cúi đầu lại bắt gặp, mỗi người cùng nhau bàn tán thêm sẽ đẩy câu chuyện đi xa.

Ánh mắt của dì Phùng rất sắc bén, đánh giá thiếu nữ đang đu bám ở trên người của Tiêu Chiến. Ôi trời ghê gớm thật đó, từ trên xuống dưới cả người là phong cách phương Tây, có vẻ đây là một tiểu thư nhà giàu nha!

Sắc mặt của dì Phương tương đối khó coi. Tưởng rằng đây thật sự là một câu thanh niên trung thực thành thật, không ngờ người ta ở bên ngoài lại ăn chơi như vậy, cũng không thua kém gì ai. Chẳng trách vừa rồi lúc ăn cơm lại kiệm lời ít nói đến vậy, còn tưởng rằng đây là kiểu người hướng nội, hiện tại xem ra, người ta vốn dĩ không coi trọng con gái nhà mình!

Nghĩ tới đây, dì Phương tức giận liếc mắt nhìn mẹ Tiêu, cười lạnh, này là muốn gieo tai họa cho ai đây, làm bẩn ai đây.

Tịnh Tịnh đứng gần nhất, tự nhiên cũng là người nhận phải xung kích lớn nhất. Cô gái nhỏ nhào lên trong chớp mắt, cô bị dọa mà vội vàng lùi về sau, ngay sau đó nhìn thấy đôi chân thon dài trắng muốt của cô nàng kia kẹp chặt lấy eo của Tiêu Chiến, khiến cho cô chịu đả kích không nhỏ.

Thơm dịu, là cảm nhận đầu tiên. Bí ẩn, là do sau đó trí tưởng tượng bắt đầu bay cao bay xa.

Cô gái nhỏ kia mặc một chiếc áo khoác kết hợp cùng một chiếc váy màu đen, phần tay áo được thiết kế hết sức trang nhã, vạt váy dài tới chỗ bắp đùi, vừa hoạt bát đáng yêu lại vừa gợi cảm. Cô nàng ôm chặt lấy cổ Tiêu Chiến, mặt chôn ở hõm vai của anh, chỉ lộ ra một đôi mắt giảo hoạt lại tràn ngập địch ý.

Ánh mắt kia trầm tĩnh, sắc bén, thoát ra tia điện của dã thú, một mực khoá chặt cô.

Chỉ trong thoáng chốc, Tịnh Tịnh cuống tới nỗi tay không biết nên để ở chỗ nào, giống như bản thân lập tức trở thành một kẻ hèn mòn lại còn không sạch sẽ.

Cô gái nhỏ lúc này mới thỏa mãn mà ngẩng đầu, giống như phác hoạ ra một sự chế giễu mà ban cho cô. Chiếc mũ áo màu đen dần trượt xuống, lộ ra một mái tóc màu vàng mềm mại.

Tiêu Chiến hốt hoảng nhìn chiếc mũ trượt xuống, trong chớp mắt trở nên sợ hãi, trợn mắt, nhỏ giọng do dự mà kêu lên: "Vương Nhất Bác?"

"Vương Nhất Bác cậu làm gì vậy..."

Vương Nhất Bác không thèm để ý đến anh, từ trên người anh nhảy xuống, trực tiếp đi đến trước mặt Tịnh Tịnh. Tịnh Tịnh bị dáng vẻ cường đại của hắn hù một phen, co rúm lại giống như con chim cút nhỏ.

Tiêu Chiến vội vàng ngăn hắn lại: "Vương... Cậu muốn làm gì!"

"Làm gì sao?" Vương Nhất Bác hung hăng hỏi ngược lại một câu, khí thế giống như chủ nợ đến cửa nhà đòi nợ. Trong chớp mắt lại thay đổi thành giọng điệu oán trách mà khóc lóc, ngón tay run rẩy chỉ vào người Tịnh Tịnh, lên án dữ dội: "Anh chỉ vì hạng người này mà ném tôi một mình ở lại Anh Quốc? Tôi còn đang mang thai đứa con của anh đấy!"

"Cô nói gì thế!" Dì Phương lập tức phản bác, giọng điệu khó chịu.

Vương Nhất Bác coi bà ta như không khí, vẫn chỉ vào Tịnh Tịnh, còn muốn nói gì nữa, Tiêu Chiến vội chạy tới bịt miệng hắn lại, sợ hắn tiếp tục nói ra mấy lời đáng sợ như vừa nãy.

Mẹ Tiêu nhíu mày nhìn bọn họ, yết hầu rung động, hỏi hắn: "Chiến Chiến... Chuyện này... Chuyện này là sao?"

Vương Nhất Bác nhanh chóng đẩy tay Tiêu Chiến ra, ngược lại vội nhào về phía mẹ Tiêu.

Tiêu Chiến khó lòng phòng bị, căn bản không thể ngăn được hắn nổi điên.

Mắt thấy cô gái nhỏ xinh đẹp lại như hổ đói vồ mồi bổ nhào ở dưới chân, kêu trời trách đất: "Mẹ! Mẹ phải làm chủ cho con mẹ ơi!" Mẹ Tiêu bị dọa đến mức toàn thân chấn động, suýt chút nữa thì ngất đi.

Vẫn là dì Phùng phản ứng nhanh nhất, tranh thủ thời gian muốn đỡ người kia đứng dậy.

"Con không đứng dậy! Con không đứng dậy!" Vương Nhất Bác quỳ trên mặt đất, cánh tay vung vẩy, bày ra tư thế lăn lộn, khóc lóc om sòm.

"Có chuyện gì từ từ nói, cô bé, con nhìn xem chỗ này nhiều người như vậy... Không phải chỗ thích hợp để ngồi nói chuyện đúng không?" Dì Phùng nhẹ nhàng khuyên bảo: "Đi đi đi, chúng ta vào bên trong nói chuyện."

Lại nhìn về phía Tiêu Chiến: "Chiến Chiến, còn đứng ngây ra đó làm gì, mặt đất rất lạnh, mau dìu con gái nhà người ta dậy."

Tiêu Chiến bây giờ mới lấy lại thần trí, cùng với dì Phùng, hai người một trái một phải đỡ Vương Nhất Bác đứng dậy, đi vào bên trong phòng bao.

Mẹ Tiêu theo ngay ở phía sau, quay đầu quan sát dì Phương và Tịnh Tịnh, tình thế thật sự khó xử.

"Chúng tôi đi về trước, không dám quấy rầy." Dì Phương cũng chẳng còn mặt mũi nào nữa nên không kiềm chế được, kéo con gái đi thẳng, vừa đi qua bên cạnh mẹ Tiêu lại thì thầm một câu giống như cố ý: "Hôm nay thật sự là được mở rộng tầm mắt!"

Mẹ Tiêu sắc mặt lại trở nên tái nhợt, không tiếp tục để ý họ nữa, quay đầu lộ ra vẻ mặt nghiêm túc đi theo vào bên trong.

Bà mới vừa mới vào trong phòng bao, Vương Nhất Bác được dì Phùng đỡ ngồi xuống ghế lại lập tức nhảy dựng lên: "Mẹ!"

Ngoan ngoãn quá nhỉ, đúng là không cần mặt mũi, mặt dày mày dạn, hết lần này tới lần khác bày ra nhiều trò như vậy, còn làm ra vẻ mặt vô tội nhìn chằm chằm người ta, khiến cho người ta không thể nào tức giận với hắn.

Mẹ Tiêu thở dài, vẫn là hỏi con trai mình trước: "Chiến Chiến, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Tiêu Chiến bất đắc dĩ tự hỏi làm thế nào để giải thích, Vương Nhất Bác đã nhanh nhảu giành quyền phát biểu trước.

"Con là bạn gái của anh Chiến, hai người bọn con đã lên giường với nhau!" Câu trả lời gắn gọn súc tích, mười phần ngay thẳng.

Tiêu Chiến day day hai bên huyệt thái dương, thật muốn khâu cái miệng của hắn lại.

"Mẹ ơi mẹ nghe con giải thích đã..."

Mẹ Tiêu mở to hai mắt, nắm lấy tay của con trai, khiếp sợ dò xét cả người Vương Nhất Bác một lượt: "Nói như vậy, con bé thật sự có..."

Dì Phùng mắt thấy bà sắp không thở nổi, lại nhanh nhẹn khuyên bảo: "Bình tĩnh, đây là việc vui mà, cùng lắm thì nhanh chóng tổ chức hôn lễ. Chị đừng quá kích động, thân thể quan trọng, thân thể quan trọng."

Tiêu Chiến cũng vội đỡ lấy bà: "Mẹ đừng tức giận... Về nhà con sẽ giải thích cho mẹ nghe."

Vương Nhất Bác nghe xong câu này, lại sấn sổ tới túm lấy cánh tay của mẹ Tiêu: "Đúng đúng, mẹ ơi, chúng ta trở về rồi hãy nói tiếp!"

————————

Jin: tự nhiên phấn khởi sao á nên sáng nay ngủ dậy edit luôn chương này cho mọi người ? chắc là có mấy lỗi typo mà mình không soát hết, mọi người đọc mà thấy thì nhắc mình nhé để mình sửa cho dễ