[Vương Nhất Bác x Tiêu Chiến] Cô Em Này Có Chút Mãnh Liệt

Chương 12




"Em không nhớ tôi sao? Tại biệt thự Chelsea... Bữa tiệc..." Alex cao hứng làm động tác uống rượu rất khoa trương.

Tiêu Chiến híp mắt, cố gắng lý giải xem gã đang nói cái gì.

"À..." Mặc kệ vậy, anh quyết định trước tiên nên giả vờ như đã nhớ ra, rồi tính từng bước sau.

"Nhớ ra rồi? Em thật sự rất đáng yêu, về sau tôi tìm mãi không thấy em đâu. Thật là kỳ lạ, cũng không ai ở đó quen biết em. Tại sao em lại xuất hiện ở đó?" Alex hỏi không ngừng nghỉ.

Tiêu Chiến ngắt lời gã: "Trước tiên chúng ta nói việc chính được không? Ngài Alex, bạn của tôi anh ấy quả thật...

"Ừ, đương nhiên rồi. Đã như vậy, San San cũng không sao."

San San còn đang hết sức căng thẳng nghe được câu này giống như được đặc xá, mừng rỡ nhìn qua Alex: "Vậy bạn trai tôi có thể được thả ra?"

"Cái này thì..."

Trong không gian được bài trí xa hoa, những tia sáng lờ mờ chiếu xuống. Tiêu Chiến đang nhai đồ ăn vặt được để trên bàn, điện thoại đột nhiên reo lên.

"Alo?"

"Thầy Tiêu ~ anh đang ở đâu ~ người ta nhớ anh quá."

Tiêu Chiến nhíu mày một cái: "Vương Nhất Bác, nói chuyện bình thường đi."

"Không nha ~ Thầy Tiêu, muốn hôn anh ~ "

"Có phải cậu đã uống hơi nhiều rồi không?" Tiêu Chiến nghe tiếng động ầm ĩ ở đầu dây bên kia, có vẻ như là tiếng nhạc đang phát, còn có rất nhiều người đang nói chuyện.

"Em không có! Anh ở đâu, bây giờ lập tức qua đây!"

"Bây giờ không được, tôi còn có việc."

"Chết tiệt(*), việc gì cũng không được phép, mau tới đây! Ngay lập tức! Nếu không sẽ đem ảnh nude của anh phát tán khắp nơi!"

(*) Bản gốc Vương Nhất Bác chửi cứt chó =)))) mình đổi lại một chút cho bớt thô.

Tiểu tử thối! Tiêu Chiến vỗ vào bắp đùi của mình, nhẫn nại mà giải thích: "Tôi quả thật có việc gấp, bạn của tôi đang ở đồn cảnh sát, hiện tại tôi phải cùng người bị hại giải quyết cho xong mới được, cũng không biết tại sao bị gọi tới quán bar..."

"Quán bar sao? Ở đâu?" Giọng nói của Vương Nhất Bác vô cùng cảnh giác.

"Nigh TJar trên đường số 12, không nói nữa..." Tiêu Chiến vội vàng úp mặt điện thoại xuống bàn.

Alex từ toilet trở lại, cả người nồng nặc mùi nước hoa. Trên mặt còn mang theo ý cười đầy thần bí: "Tôi có hơi hồi hộp. Phải rồi, em là người Trung Quốc sao? Du học sinh?"

"Đúng vậy. Ngài Alex, anh đã bảo chúng ta có thể nói chuyện, bây giờ có thể nói chuyện chưa? Tôi thấy có vẻ như trên người anh không có vết thương gì nghiêm trọng, có cần đi bệnh viện giám định thương thế một chút không?"

"Chúng ta đừng vội nói chuyện này, tuỳ ý tâm sự đã. Bình thường em thích làm cái gì? Thích nghe nhạc gì?"

"..." Tiêu Chiến cảm thấy là lạ, vốn là đến để thương lượng hoà giải, vì sao gã lại tránh né, ngược lại còn một mực chú ý vào mình.

"Tay của em thật nhỏ nha, " Alex đột nhiên nắm lấy bàn tay anh, "Thật đáng yêu."

Tiêu Chiến thấy gã dần nở ra một nụ cười bỉ ổi, anh lập tức nổi da gà. Chỗ này ngược sáng cho nên không thấy rõ tướng mạo của gã, gương mặt này ngược lại có chút quen thuộc...

"A! Anh là..." Chẳng phải là gã da trắng đã mời rượu anh ở bữa tiệc hôm nọ sao!

Điện thoại vẫn chưa bị ngắt máy. Vương Nhất Bác ở đầu bên kia nghe hết cuộc đối thoại của bên này, sắc mặt càng ngày càng đen lại.

"Đan Đan? Sao thế?" Đang chơi đến đoạn hứng khởi cho nên đồng bọn vội vàng hỏi hắn.

"Biết Nigh TJar ở đâu không?"

"Ở ngay con đường phía sau... Ấy, đi đâu thế?" Tên đồng bọn gọi hắn, Vương Nhất Bác khẩn trương, không quay đầu lại lập tức rời đi.

Vừa đi vừa nghe động tĩnh từ trong điện thoại di động ——

Là giọng nói của Tiêu Chiến: "Này, anh đừng như vậy... Anh đừng lại đây..."

Giọng nói của một gã đàn ông khác vang lên: "Cục cưng, em tốt nhất nên nghe..."

"Đừng đừng, chúng ta từ từ nói chuyện có được không? Á..."

Đệt! Vương Nhất Bác thấp giọng chửi một câu. Hoả tốc đến trước cổng của Nigh TJar, khí thế hung hăng mà xông vào. Nhân viên phục vụ chạy đến hỏi hắn muốn tìm người sao thì bị hắn đẩy ra.

Đi qua vài căn phòng, rốt cuộc đã đến...

Tiêu Chiến trốn ở chỗ xa nhất trên ghế sô pha, cuộn tròn người lại, ngây ngốc thấy có người đạp cửa tiến vào, đối phương mặc một cái váy hoạ tiết da báo màu hồng bó sát người, mái tóc xoăn dài màu đỏ.

Anh theo thói quen nheo mắt lại tập trung quan sát: "Vương... Nhất Bác?"

Vương Nhất Bác không để ý đến anh mà vội xông lên, không chút khách khí lôi gã đàn ông to lớn cao một mét chín mấy đang đè trên người anh xuống đất, tát xuống một bạt tai nghe rất kêu.

Bộ dạng hung ác doạ Tiêu Chiến sợ đến mức hít vào mấy đợt khí lạnh.

Lần này, lần này thật sự xong rồi... Anh lẩm bẩm ở trong lòng, sự việc càng ngày càng phát triển đến mức không thể cứu vãn.

Alex đứng dậy, bộ dạng có chút kích động. Tiêu Chiến giật mình, sợ gã muốn đánh trả Vương Nhất Bác! Gã ta khí lực vô cùng mạnh, vô cùng mạnh...

Lại không thể ngờ rằng, một giây sau đó ——

Hình thể của gã Alex có thể so với một con gấu Nga to lớn lại nhào xuống ôm lấy một bên bắp chân trần trụi, bóng loãng của "cô gái" kia, gã bỗng nhiên nở ra một nụ cười xán lạn đến ngớ ngẩn: "Đan Đan, công chúa bé nhỏ của tôi! Sao em lại tới đây?"

Đây quả là người đẹp và quái thú.

Vương Nhất Bác khoanh tay, bởi vì tức giận nhưng không có chỗ phát tiết, một cước đá văng gã: "Đồ chó!"

Alex bị đạp văng về sau, sau đó ngồi dậy, vậy mà hoàn toàn không tức giận, ngược lại còn cười hì hì tiến đến tiếp tục ôm một bên chân của hắn như đang nịnh nọt, còn sờ soạng mấy cái: "Đan Đan hôm nay lại chủ động tới tìm tôi, trời ạ... Đừng nóng giận đừng nóng giận, chuyện gì cũng sẽ theo ý em hết..."

Giọng nói trầm thấp kết hợp với giọng điệu vui vẻ lại nhẹ nhàng còn có chút thẹn thùng, thật là mười phần không hài hòa.

Tiêu Chiến bụm miệng, ngạc nhiên mà xem một màn này. Đột nhiên cảm nhận được ánh mắt căm phẫn của Vương Nhất Bác quăng tới.

"Thầy Tiêu, anh có não hay không?"

"Cậu nói cái gì đó! Mắng tôi sao?" Tiêu Chiến cũng bốc hỏa, hắn nổi điên cái gì cơ chứ, mình thiếu chút nữa đã bị gã kia chiếm tiện nghi cho nên mình mới là người cảm thấy khó hiểu nhất có được không?

"Anh đáng bị mắng! Nó đụng vào chỗ nào của anh rồi?"

Lại là một cước đá Alex ngã xuống mặt đất, Vương Nhất Bác nhấc chân lên, cởi bỏ thắt lưng của gã.

Mặt Alex thẹn thùng, hết sức phối hợp, không hề nhúc nhích.

Vương Nhất Bác dùng thắt lưng trói hai tay của gã lại, cởi bỏ quần áo và giày của gã, đem bít tất rút ra nhét vào trong miệng gã. Sau đó hắn đứng dậy lôi gã Alex sang đầu bên kia của ghế sô pha. Tiêu Chiến quan sát toàn bộ mà sợ đến ngây người.

Tiện tay rút một cành hoa khô ở trong lọ hoa bên cạnh, thoải mái mà vung vẩy nó. Vương Nhất Bác quay đầu lại, không kiên nhẫn hỏi Tiêu Chiến: "Vừa rồi nó sờ vào chỗ nào trên người anh?"