[Vương Nhất Bác x Tiêu Chiến] Cô Em Này Có Chút Mãnh Liệt

Chương 1




Một ngón tay thon dài nhấn chuông cửa.

Một người mặc đồ giúp việc độc hai màu đen trắng lập tức xuất hiện, cẩn thận quan sát màn hình, bên ngoài cửa là người thanh niên mặc một chiếc áo khoác màu xám, đeo cặp kính có gọng vàng, trông vô cùng nhã nhặn.

"Là thầy Tiêu Chiến đó sao."

"Chào cô." Ở ngoài cửa truyền đến một giọng nói rất nhẹ nhàng và lễ phép.

Người giúp việc lập tức mở cửa.

Tiêu Chiến đứng trước cánh cổng lớn được trang trí theo phong cách Châu Âu chậm rãi bước vào trong, băng qua đài phun nước được điêu khắc theo kiểu La Mã cổ đại ở sảnh trước, cho tới khi đến trước cửa chính của ngôi nhà, đã có người mở cửa và đứng đợi sẵn ở đó.

"Phu nhân đang đợi thầy."

Tiêu Chiến bước vào trong phòng khách, người phụ nữ mặc chiếc áo khoác Chanel thời thượng, khí chất vô cùng sang trọng từ trên ghế salon mà đứng dậy.

"Thầy Tiêu, thầy tới rồi?"

"Không cố ý để người chờ lâu như vậy, phu nhân." Tiêu Chiến xin lỗi một câu.

Người được gọi hai tiếng phu nhân kia vội vàng xua tay, bước đến nắm lấy tay Tiêu Chiến, "Không, không. Là lỗi của tôi, hôm nay lại có việc đột xuất phải ra ngoài, nên chỉ có thể đẩy giờ học lên sớm một chút, vất vả cho thầy rồi."

Tiêu Chiến mỉm cười lắc đầu, đôi mắt cong cong lên như vầng trăng khuyết rất đáng yêu.

Sau lưng truyền đến mấy tiếng cành cạch do cửa phòng mở được mở ra, Tiêu Chiến nghe được giọng nói hoảng hốt của người giúp việc.

"Ngài... ngài đã trở về."

Cảm nhận rất rõ ràng bàn tay đang nắm lấy tay mình của phu nhân khẽ run lên một cái, Tiêu Chiến ngẩng đầu, trông thấy phu nhân im lặng nhìn ra phía sau lưng mình, vẻ mặt trở nên cứng nhắc.

"Con... con sao lại trở về vào giờ này..."

Tiêu Chiến còn chưa kịp quay đầu lại nhìn, chỉ nương theo tiết tấu mà giày cao gót đệm xuống mặt sàn, một cỗ hàn khí lạnh thấu xương kèm theo mùi hương thơm nhẹ nhanh chóng xâm nhập vào khoang mũi của anh.

Mới chỉ nhìn thoáng qua, Tiêu Chiến còn chưa kịp quan sát kỹ đã bị một khí chất cường đại doạ cho anh phải thối lui về sau một bước.

"Sao nào? Đây không phải nhà của con sao?" Một giọng nói mang theo mười phần trung tính vang lên.

Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn.

Trên cầu thang xoắn ốc vòng tròn kia, có một cô gái tóc vàng vô cùng xinh đẹp đang lạnh lùng nhìn chằm chằm bọn họ.

Nhìn bộ dạng thì có vẻ như cô gái kia vừa từ một hộp đêm nào đó trở về, đôi mắt cô ta được kẻ eyeliner đầy vẻ quyến rũ, đôi môi đầy đặn tô một lớp son đỏ tươi vô cùng diễm lệ, nhưng ngũ quan rõ ràng vẫn còn sót lại dáng vẻ ngây thơ, lại vì thế mà càng lộ ra tư vị sắc tình. Bên trong chiếc áo khoác bằng da là một chiếc váy bó sát khó khăn lắm mới che lấp bờ mông, để lộ ra cặp chân trắng nõn được bao phủ bởi đôi tất lưới màu đen. Cô nàng tràn ngập sức sống thanh xuân, kèm thêm mười phần nóng bỏng.

Tiêu Chiến sau khi bất động thanh sắc mà quan sát xong, lại rất biết điều mà hạ tầm mắt.

Cô gái kia liếc anh một cái, nhếch môi cười một cách kỳ quái.

Hơn nữa còn huýt sáo cợt nhả với anh.

Phu nhân khó xử nhìn Tiêu Chiến, có vẻ muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Cô nàng mỉa mai nói, "Được rồi, không cần phải giới thiệu đâu, con đi liền đây." Nói rồi đôi giày cao gót màu đỏ theo từng bước chân thoát cái đã đi lên tầng.

Phu nhân thở phào một hơi, đổi chủ đề khác. Tiêu Chiến cũng làm như chưa từng có chuyện gì phát sinh.

Tiêu Chiến là du học sinh nghèo, có thể tới được khu nhà giàu này dạy học cũng nhờ giáo sư ở trên trường đại học của anh giới thiệu cho.

Thứ tư hàng tuần, mỗi buổi ba tiếng đồng hồ nhưng thu nhập lại không tồi chút nào, Tiêu Chiến cảm thấy rất hài lòng. Anh biết rõ cuộc sống của giới thượng lưu rất coi trọng sự riêng tư, vì thế trước nay anh luôn giữ mồm giữ miệng, việc không nên nhìn tới thì sẽ không nhìn.

Nhưng hình ảnh thiếu nữ xinh đẹp vừa nãy vẫn khắc sâu trong tâm trí của anh.

Tiêu Chiến ngẩn người chăm chú nhìn cây cọ thấm đẫm màu vẽ đỏ tươi mà không hề phát hiện ra ở trên tầng hai, có một cặp mắt đang nhìn chằm chằm bản thân như muốn khoá chặt con mồi.

"Alo? Có chuyện gì? Được, tôi lập tức tới ngay!" Phu nhân sau khi nhận điện thoại, có chút áy náy nhìn về phía anh.

"Thầy Tiêu, thật ngại quá, tôi hiện tại phải ra ngoài một chút..."

Tiêu Chiến nhìn đồng hồ trên tay, hiện tại cũng đã được hai tiếng.

"Nếu phu nhân bận thì cứ đi giải quyết công việc trước cũng được."

"Thật xin lỗi." Phu nhân ngần ngại nắm lấy tay anh, "Nếu không thầy chịu khó chờ một chút, tôi ra ngoài một lúc liền về ngay."

Tiêu Chiến vốn định hôm nay xin được về sớm một chút, nhưng phu nhân đã nói vậy, anh cũng đành đồng ý, dù sao cũng đã mất công đến đây.

Tiêu Chiến ngồi trước giá vẽ, chăm chú nhìn bức họa của mình, hôm nay ma xui quỷ khiến thế nào mà anh rốt cuộc lại vẽ hoa hồng đỏ đầy ma mị, dây leo phủ kín bức tranh, toát ra loại cảm giác khiến người xem ngạt thở.

"Thầy, thầy đang vẽ cái gì vậy?" Đôi tay trắng nõn đột nhiên quấn chặt lấy mình, Tiêu Chiến toàn thân cứng đờ, anh cảm nhận được một thân thể nóng bỏng đang dính lấy bản thân từ phía sau.

"Thầy, tại sao thầy không nói chuyện?" Bàn tay với bộ móng được son đỏ như một con rắn linh hoạt, nhanh chóng chui vào bên trong cổ áo của anh.

Tiêu Chiến sống nửa đời trong sạch, lúc học đại học có quen một người bạn gái duy nhất cũng chỉ vẻn vẹn dừng lại ở việc hôn môi, chưa từng trải qua trận chiến nào với một hồ ly tinh quấn người như thế này.

Lúc này từ cổ cho đến tai của anh đều đã đỏ bừng, ấp úng đáp, " Cô bé... Em gái... đừng như vậy. Thả... buông ra có được không?"

"Buông chỗ nào ra?" Cô nàng cúi đầu, ghé sát vào lỗ tai anh thở ra từng nhịp thở đầy từ tính, còn bàn tay đang nằm trong cổ áo của Tiêu Chiến vẫn lỗ mãng không ngừng vuốt ve khắp cơ ngực của anh.

"Là chỗ này sao thầy?"

Tiêu Chiến rốt cuộc nhịn không nổi nữa, lập tức vùng thoát khỏi người kia, đồng tử co rút, thần sắc hoảng sợ.

Cô nàng vẫn đứng tại chỗ mà cười hì hì, bộ dạng biếng nhác ôm lấy cánh tay của chính mình, "Dám cự tuyệt tôi, anh không sợ tôi sẽ nói với mẹ tôi cho anh nghỉ việc sao?"