An Phú Trấn. Nha Phủ nội sảnh.
Giang Phong nhìn Thiên Lang dáng vẻ bối rối đang đứng nghiêm trước mặt, rồi trầm ngâm suy nghĩ. Thiên Lang ngập ngừng nói :
- Viện trưởng đại nhân. Vãn bối đã bán hết những trang bị thu được từ trước đến giờ cũng chỉ được bấy nhiêu, vãn bối hy vọng có thể tuyển được ít sĩ binh về bảo vệ thôn trang. Thiên Ân thôn nằm gần quan đạo, rất dễ bị những người qua lại đến đảo loạn, cần có sĩ binh duy trì trật tự. Nếu không dân chúng khó mà an cư lạc nghiệp.
Thiên Lang sau khi kiến thôn, nghe nói những thôn của các đại thế lực đều xuất tiền tuyển mộ sĩ binh về bảo vệ thôn, liền vội mang hết trang bị thu được trong quá trình chiến đấu đi bán, gom góp lại cũng chỉ được 26 kim tệ. Tính ra cũng chỉ có thể tuyển mộ được vài sĩ binh, nhưng có còn hơn không. Y liền vội đến An Phú Trấn tìm Giang Phong, nơi duy nhất cung cấp binh sĩ cho người chơi. Ở các thành trấn khác, quan viên đều muốn thăng quan tiến chức, chẳng ai vì mấy kim tệ mà làm giảm dân số, một trong những điều kiện quan trọng đế có thể thăng quan.
Suy nghĩ một lúc, Giang Phong mỉm cười hỏi :
- Thôn dân được bao nhiêu rồi ?
- Dạ. Tính luôn vãn bối và bốn kỵ binh thân tùy là 61.
- Kiến trúc bắt buộc còn thiếu thứ nào ?
- Dạ. Chỉ còn thiếu Kho nữa thôi.
- Thôn dân có bao nhiêu người có chức nghiệp ?
- Dạ. Có 1 thợ rèn, 1 dược sư, 1 thợ may, 2 thợ mộc và 5 nông dân.
- A a. Ngươi may mắn lắm. Chỉ cần xây thêm Kho và tăng thêm 40 thôn dân nữa là đã có thể thăng cấp rồi.
Thiên Lang ngượng ngùng nói :
- Vãn bối không có nhiều tiền như các đại thế lực để tuyển mộ binh sĩ về tăng gia dân số. Chỉ còn cách trông chờ vào lưu dân thôi.
Nghĩ đến mục tiêu đánh bại đệ nhất bang phái (là bang phái đầu tiên thành lập – không phải mạnh nhất) Thiên Long Bang, y càng thêm buồn rầu. Người ta nhân đa thế chúng, nhân tài vật lực đều dư dả. Còn y đơn thân độc mã, chạy ngược chạy xuôi cũng chỉ được mấy kim tệ. Tiền đồ mê mang a.
Giang Phong an ủi :
- Ngươi đơn thân độc mã mà đã có thành tựu thế này, không mấy người sánh kịp đâu đấy. Ta có một nhiệm vụ, ngươi có tiếp nhận hay không ? Tưởng lệ là một đội sĩ binh và 30 người dân, vừa đủ để ngươi thăng cấp.
Thiên Lang cả mừng :
- Nhiệm vụ gì ạ ?
Thấy y không vì tưởng lệ phong hậu mà hấp tấp nhận ngay, Giang Phong hài lòng nói :
- Sau khi sát tử Man tộc đại vu có thể thu được Truyền thừa thạch. Nhiệm vụ yêu cầu : ngươi chỉ cần mang 1 viên Truyền thừa thạch về đây cho ta là xem như hoàn thành nhiệm vụ, dùng bất kỳ cách nào cũng được, thời gian không hạn chế. Ta có thể cấp tưởng lệ trước cho ngươi.
Biết Viện trưởng đại nhân có ý chiếu cố, Thiên Lang vội cung kính tạ ơn. Giang Phong bảo y đi gặp lão Lâm An để nhận trước tưởng lệ. Còn Truyền thừa thạch, hiện Giang Phong vẫn còn một ít, chưa cần gấp.
Thiên Lang vừa đi thì Vương Đại tướng quân đã vào đến. Lão này vừa về đến nơi là vào gặp Giang Phong ngay, ý đồ quá rõ ràng. Lão vội vã rời Lục Hoa Thành về trấn là vì sợ Giang Phong không cho lão xuất quân đánh trận. Đúng là “phần tử hiếu chiến” a.
Lão thấy Giang Phong nhìn mình, liền cười hể hả nói :
- Hài tử đó cũng khá chứ nhỉ. Nhiều triển vọng a.
Giang Phong cười cười :
- Ta phái lão đi giúp đỡ y được chứ.
Vương Đại tướng quân ngớ người, cười khổ :
- Đại nhân …
Giang Phong bật cười, nói :
- Được rồi. Được rồi. Giờ nói đến chính sự. Đặng Khôi vừa cho người về xin hỗ trợ. Đúng như dự đoán của chúng ta, gian tế chạy được đến một tiểu trấn của Man tộc. Y đuổi theo đến đấy, nhưng thấy trong trấn có đến hơn nghìn Man binh, không dám mạo hiểm tiến công, đành chốt chặn các nơi hiểm yếu rồi cử người về xin cứu viện.
Vương Đại tướng quân cả mừng, nói :
- Đại nhân. Để thuộc hạ điểm binh ngay.
Giang Phong hỏi :
- Lão có phương án gì không ? Đừng nói là định cường công tiểu trấn đó nhé.
Vương Đại tướng quân suy nghĩ một lúc, nói :
- Đại nhân. Sau một thời gian cương trì, chắc địch quân cũng đã biết quân số của họ Đặng. Thuộc hạ nghĩ rằng dùng số quân của y làm mồi nhử, đợi địch quân kéo ra tấn công thì giả vờ thua chạy, dẫn dụ địch quân về trận địa phúc kích của quân ta. Để chắc chắn, thuộc hạ xin điều đi bốn vệ quân.
Giang Phong hài lòng nói :
- Hiện tại bản trấn an ổn không có đại sự gì, lão hãy mang đi năm vệ quân, một tế tự đoàn và hai pháp sư đoàn, xem như để quân đội làm quen với chiến tranh.
- Vâng. Đại nhân yên tâm. Kỳ khai đắc thắng, mã đáo công thành.
Mệnh lệnh truyền ra, sĩ binh tập họp kéo xuống Bến thuyền. Lương thảo vật tư cũng được vận chuyển xuống bến. Nhiều người chơi trú lại trong trấn thấy có sự điều động quân đội, hiếu kỳ kéo nhau ra xem. Đây là lần đầu tiên trong “Vương Mệnh”, quân đội tập hợp với quy mô lớn, khiến nhiều người không khỏi chấn kinh, suy đoán lung tung. Nghĩ đến lần xuất quân trước đây, nhiều người chơi liền chạy đến Nha Phủ hỏi thăm xin theo quân đánh trận, nhưng tất cả đều bị từ chối. Dùng năm đánh một, lại có cả pháp sư đoàn và tế tự đoàn, Giang Phong không muốn để người chơi tham gia để tránh tiết lộ các bí mật quân sự.
Để có thể vận chuyển hết quân đội và lương thực vật tư, 60 chiếc Đại thuyền hiện có, toàn bộ Trung thuyền và 50 Tiểu thuyền đã được huy động. Giang Phong vốn nghĩ thuyền bè ở trấn quá nhiều, đến khi cần sử dụng mới thấy thiếu thốn. Ai ! Phải tăng cường đóng thêm.
Đại quân xuất chinh, thuyền bè đầy sông, rần rộ kéo về phía thượng du. Sự kiện này đương nhiên bị một số người hiếu sự đưa ngay lên diễn đàn, khiến cộng đồng người chơi chấn động. Cộng với một ít tin tức lộ ra từ Quan Phủ, nhiều người phân tích rằng sắp có đại hình chiến tranh. Các thế lực toàn lực bị chiến, quyết giành lợi thế khi chiến tranh bùng nổ.
Mặc cho diễn đàn náo động, An Phú Trấn đại quân vẫn tiếp tục ngược về thượng du. Trải qua một thời gian dài mới lại được dẫn quân đánh trận, Vương Đại tướng quân tỏ ra rất phấn khích. Đó là điều mà Giang Phong không yên tâm, yêu cầu lão phải có phương án hợp lý mới cho xuất quân. Giang Phong không muốn rằng lão vì tham công mà khiến cho đại quân thiệt hại nặng nề. Đối với Giang Phong, quân đội đồng nghĩa với kim tệ, hơn nữa, là vô số kim tệ.
Trải qua mấy canh giờ hành quân, đại quân đến được khu vực gần tiểu trấn của Man tộc. Thuyền ghé vào bờ, binh sĩ kéo lên, cùng quân của Đặng Khôi hội họp. Họ Đặng nhìn thấy Vương Đại tướng quân, tỏ ra rất cung kính. Thượng cấp của y hãy còn là đàn em của Vương lão kia mà.
Vì đại quân di chuyển bằng thuyền nên không ảnh hưởng nhiều đến sức lực của binh sĩ, do đó thời gian hưu chỉnh không lâu. Sau khi bàn bạc với Đặng Khôi, cũng như xem xét địa hình, Vương Đại tướng quân quyết định tiến công.