Vương Mệnh

Vương Mệnh - Chương 7: Xuất Thôn




Giang Phong đang suy nghĩ xem có phải cần làm đủ 8 việc tốt thì mới đọc sách được không thì chợt nghe Vương thiết tượng nói :

- Cậu sắp xuất thôn, có thể đến Lục Hoa trấn mua cho ta 1 khối tinh khoáng được không ?

Hệ thống thanh âm :

- Đinh. Chúc mừng Thiếu Quân khai khải ẩn tàng nhiệm vụ “Mua tinh khoáng”. Xin hỏi có tiếp nhận hay không ?

- Tiếp nhận.

Giang Phong nói với Vương thiết tượng :

- Huynh yên tâm, ta sẽ đi ngay Lục Hoa trấn mua tinh khoáng cho huynh.

Vương thiết tượng nói :

- Ngươi nhớ đến lò rèn ở phía đông trấn mua tinh khoáng. Tinh khoáng ở đó phẩm chất tốt nhất.

Giang Phong đáp vâng, rời lò rèn, nhưng không xuất thôn ngay mà đi sang tiệm tạp hóa. Trung niên thương nhân đang lúc buôn bán ế ẩm, thấy Giang Phong đến liền niềm nở chào hỏi :

- Quý khách muốn mua gì ?

Giang Phong nói :

- Không. Ta sắp xuất thôn đi Lục Hoa trấn, định qua hỏi huynh có cần gửi mua gì không ?

Trung niên thương nhân ngắm nhìn Giang Phong một lúc, gật gù, suy nghĩ một hồi, mới nói :

- Vợ ta đang muốn có một chiếc áo mới. Nếu tiện thì nhờ ngươi mua dùm ta một khúc lụa. Tiệm tạp hóa trên trấn có bán. Ngươi nhớ chọn lụa màu hồng đó.

Hệ thống thanh âm :

- Đinh. Chúc mừng Thiếu Quân khai khải ẩn tàng nhiệm vụ “Mua lụa”. Xin hỏi có tiếp nhận hay không ?

- Tiếp nhận.

Không tiếp nhận thì sang đây làm gì. Không ngờ nhận ẩn tàng nhiệm vụ lại dễ dàng thuận lợi đến thế. Có lẽ nhờ đặc tính của xưng hiệu “Anh hùng”.

Giang Phong nói :

- Huynh cứ yên tâm, ta sẽ đi lên trấn mua lụa cho huynh.

Sau đó Giang Phong lại đi khắp thôn hỏi thăm những thôn dân khác, và nhận thêm được nhiệm vụ “Sửa áo” giúp Lý đại nương. Toàn là những nhiệm vụ xem qua thì dễ dàng. Nhưng lúc này lại phát hiện chút vấn đề. Nhận nhiệm vụ nhưng không nhận được tiền. Chính vì vấn đề tiền bạc khiến cho những nhiệm vụ này dễ mà không dễ, không phải ai cũng có thể hoàn thành được. Nghĩ đến giá cả những vật phẩm bán trong thôn thì đủ biết. Xem ra Giang Phong phải tự nghĩ cách rồi.

Khó khăn rồi cũng có cách giải quyết, trước mắt không cần lo nghĩ vấn đề tiền bạc nữa. Giang Phong quyết định tạm đăng xuất khỏi trò chơi.

Tháo bỏ đầu khôi, Giang Phong ngước nhìn đồng hồ. Đã hơn tám giờ. Vậy là đã chơi được hơn 8 giờ. Thời gian trôi qua nhanh thật. Cảm giác trong game chân thật cứ như là một cuộc lữ du. Xem ra Kinh Vương đầu khôi cung không đủ cầu cũng không có gì là khó hiểu.

Ăn chút gì đó, Giang Phong mở cửa bước ra ngoài, đi dạo một vòng. Mặt trời đã lên cao, phố xá vẫn nhộn nhịp, nhưng không còn cảnh náo động như mọi ngày, người ra đường cũng ít đi. Không còn thấy những tốp thanh niên rồ ga xe biểu diễn trước cặp mắt tán thưởng của bạn bè. Không còn thấy những chị em dắt nhau lê la khắp các hàng quán suốt cả ngày. Những quán nhậu ven đường cũng thiếu vắng những quý ông say sưa chè chén. Người đâu cả. Chẳng lẽ tất cả kéo nhau vào “Vương Mệnh” hết rồi sao. Nghe nói Kinh Vương Tập đoàn đã tiêu thụ được hàng triệu Kinh Vương đầu khôi chỉ trong có mấy ngày, có lẽ không phải là giả.

Ngày hè, nắng sớm cũng chói chang. Giang Phong dừng chân, định quay về nhà.

Đột nhiên, một đứa bé từ xa hối hả chạy tới, đâm vào Giang Phong, và té ngã. Giang Phong cúi xuống đỡ đứa bé dậy, hỏi :



- Bin, đi đâu mà vội thế ?

Đứa bé nhìn thấy Giang Phong, nhoẻn miệng cười, đưa tay lau mồ hôi trên trán, nói :

- Bin đi mua đồ ăn. Bin phải về gấp để chơi game, các bạn đang chờ.

- Chơi game …

- “Vương Mệnh” đó. Bin cùng các bạn đi đánh quái vật, vui lắm. Hè này cô giáo cho cả lớp sinh hoạt hè trên đó. Cô nói học mà chơi mới tốt. Bin chỉ đánh quái vật buổi sáng thôi, còn buổi chiều theo cô học bài. Anh không có chơi “Vương Mệnh” à ?

Vậy là trường của bé Bin cũng đã chuyển việc học hè vào “Vương Mệnh”. Nghe nói hệ thống đành sẵn mấy tòa thành thị lớn ưu tiên cho các trường học. Thầy trò có thể học hành ngay trên đó. Học sinh thì hăng hái mà phụ huynh cũng tiện lợi vì khỏi phải khổ cực đưa rước con em đến trường mỗi ngày. Như vậy cũng hay. Chứ nghĩ đến cảnh học hè những năm trước mà tội nghiệp.

Giang Phong xoa đầu bé Bin, nói :

- Đi cẩn thận nha. Đừng chạy như vậy kẻo ngã đấy.

Bé Bin vâng dạ, không chạy nữa nhưng lại rảo bước thật nhanh. Giang Phong khẽ lắc đầu.

Về nhà, Giang Phong không đăng nhập vào “Vương Mệnh” ngay mà lên web, vào trang chủ của “Vương Mệnh” xem tin tức. Tin tức phía trên hết, đề mục được tô đỏ và in đậm, khiến Giang Phong không khỏi giật mình. “Sủng vật bài hành bảng”. Chỉ mới đưa lên chưa đầy năm phút mà đã có vô số người click vào xem, dẫn đầu các tin tức.

“Sủng vật”. Kinh Vương Tập đoàn không công bố chút tư liệu nào về sủng vật. Xem ra hạnh vận nhi không chỉ có mỗi một Giang Phong.

Mở “Sủng vật bài hành bảng” ra xem. Trên đó chỉ có duy nhất một dòng :

“Tuyết Thần, đẳng cấp 1, mệnh Thủy, chủ nhân : Long Đại Thiếu Gia”

Ngoài ra không có thông tin gì khác. Phía dưới là hàng loạt các lời hồi đáp :

Người chơi Bính : “Long đại thiếu gia, chụp ảnh Tuyết Thần cho mọi người xem với.”

Người chơi Đinh : “Tuyết Thần, nghe oai phong dữ a.”

Mỹ nữ 1 : “Long ca ca, cho muội xem Tuyết Thần với. Muội ái mộ ca ca.”

Mỹ nữ 2 : “Hừ, có gì mà lên mặt, đừng tưởng chỉ mình hắn có, sủng vật thôi chứ gì, rồi ta cũng sẽ có.”



Người chơi xxx : “Long tiểu tử, còn không mau đưa ảnh lên, nếu không ta gặp ngươi 1 lần sát 1 lần, sát đến khi nào ngươi về 0 cấp thì thôi ?”



Không thể để lạc hậu. Giang Phong lập tức đội Kinh Vương đầu khôi, đăng nhập.

Xuất hiện tại Ẩn Long thôn, để đề phòng tình huống bất trắc, nhất là đạo tặc ngoài thôn, Giang Phong đến dược điếm mua 27 bình tiểu hồng và 27 bình tiểu lam, lẽ ra tốn hết 6 ngân tệ 75 đồng tệ, nhưng được giảm 5% còn 6 ngân tệ 41 đồng tệ. Cộng với số dược hiện có trong hành trang, Giang Phong có tất cả 3 khối tiểu hồng và 3 khối tiểu lam, nhưng tiền chỉ còn 21 ngân tệ 87 đồng tệ.

Sau đó, không chút do dự, Giang Phong rời thôn, nhắm hướng Lục Hoa trấn mà đi.

Ngoài thôn, khắp mọi nơi đều thấy các hiệp sĩ, anh thư hăng hái sát quái luyện cấp. Giang Phong vừa xuất hiện lập tức gây nên sự chú ý của những người xung quanh. Trong lúc mọi người đều mặc áo vải thô, cầm mộc kiếm thì trang bị của Giang Phong, từ y phục đến giày nón đều quá nổi bật.

- Đại ca, chia cho tiểu đệ một kiện trang bị được không ?

- Đại ca, nhận đệ làm tiểu đệ đi.





Những người xung quanh nhìn thấy trang bị của Giang Phong, biết ngay là tuyệt đại cao thủ, vội xúm đến làm quen, tạo lập quan hệ.

Giang Phong cau mày, không phản ứng, rảo bước đi nhanh. Có thu tiểu đệ cũng không khi nào đi thu những người lúc này vẫn còn sát gà rừng.

Đi qua khu vực heo rừng, mọi người đều đang trong trạng thái chiến đấu, heo rừng lại hung hãn, sơ ý chút là miễn phí hồi thôn, nên Giang Phong không gặp cảnh như ở khu vực gà rừng. Vừa thầm cao hứng thì chợt đâu một gã thiếu niên từ trong đám đông đi ra, chạy theo Giang Phong gọi :

- Đại ca, chờ tiểu đệ với.

Thấy có mình gã, Giang Phong yên tâm đi chậm lại. Gã thiếu niên chạy theo sau, nói :

- Đại ca. Tiểu đệ là Bách Hiểu Sinh.

Giang Phong nhìn gã, nói :

- Ngươi là … Bách Hiểu Sinh.

Bách Hiểu Sinh gãi đầu :

- Tiểu đệ thường hay loát web, biết nhiều tin tức nên bằng hữu hay gọi đùa như thế.

Giang Phong gật đầu không nói gì. Gã lại hỏi :

- Khi nãy ở trong thôn bán trang bị đồng giá 1 ngân tệ chính là đại ca phải không ?

Giang Phong đáp :

- Phải, có gì không ?

Bách Hiểu Sinh nói :

- Trang bị đó tốt hơn ở lò rèn trong thôn nhiều, đại ca bán rẻ như thế thì uổng quá.

Giang Phong nói :

- Ta không có nhiều thời gian, mua nhanh bán nhanh cho rồi. Mọi người đều không có nhiều tiền, bán giá mắc quá ai mà mua.

Bách Hiểu Sinh nói :

- Nếu đại ca không có nhiều thời gian thì hãy để tiểu đệ thay mặt đại ca bán cho. Tiểu đệ chỉ lấy công 5% thôi.

Thông thường thì nói miệng như thế chẳng ai tin tưởng ai được. Nhưng Giang Phong nhìn gã một lúc, rồi lấy trang bị duy nhất còn lại trong hành trang, hắc thiết trang bị Ngư Vương Tỏa Tử Giáp, giao cho gã, nói :

- Vậy ngươi bán nó cho ta.

Nói rồi rảo bước đi ngay. Ngư Vương Tỏa Tử Giáp là y phục của nữ, đối Giang Phong chỉ là ít tiền, cũng không quan trọng cho lắm. Giang Phong giao cho Bách Hiểu Sinh định rằng nếu gã đáng tin thì sau này trang bị sẽ giao cho gã xử lý, đỡ tốn thời gian. Còn nếu gã không đáng tin thì cứ xem như là ngoại giao phí vậy thôi.

Bách Hiểu Sinh nhận lấy trang bị, tra xem, lập tức sững sờ, không ngừng lẩm bẩm :

- Hắc thiết trang bị, không ngờ ta được nhìn thấy hắc thiết trang bị trong truyền thuyết. Hắc thiết trang bị a.

Đến khi gã tỉnh hồn nhìn lên thì Giang Phong đã đi xa, gã cảm động thầm nói :

- Đại ca. Tiểu đệ quyết không phụ lòng tin của đại ca.