Vương Mệnh

Vương Mệnh - Chương 429: 429: Viếng Thăm Tương Nguyên 2




Lại nói, bọn Giang Phong đi dạo quanh phố phường Tương Nguyên. Đến một ngôi chợ nhỏ mà người ở đây vẫn gọi là “chợ chồm hổm”, Giang Phong quyết định đi vào bên trong xem thử.

Trong chợ hàng hóa đủ loại, thiên kỳ bách quái. Chợ không có lều bạt, cửa hiệu hay sạp hàng. Hàng hóa bày trên mặt đất, mỗi lô đều có một người bán nhất định. Hàng hóa được người bán lớn tiếng quảng cáo, chào mời. Mọi người thẩm định giá trị hàng hóa bằng cách nhìn, sờ hay đoán. Định giá chủ yếu bằng cảm tính. Vì thế, cùng một loại hàng hóa, giá cả giữa người bán này với người bán khác có thể chênh lệch khá lớn. Mua bán tùy theo hên xui, có mua lầm thì cũng phải chịu. Đặc biệt, ở đây người mua có thể trả giá. Một số người thích trả giá, nên thích đi chợ hơn là vào cửa hiệu, nơi giá cả đã được niêm yết sẵn.

Giang Phong đi một vòng chợ, thấy hàng hóa do người chơi bán chủ yếu là vũ khí trang bị, những vật phẩm có thuộc tính rõ ràng. Những vật phẩm kiểu này chuộng khách hàng hơn, bởi ít có khả năng bị lừa. Còn những đặc thù vật phẩm, như Bảo Rương, trang bị chưa được giám định, nguyên tài liệu khảm nạm, ... thì ít thấy. Nghe nói trước đây có người mua một thanh kiếm hình dáng rất đặc thù, chưa được giám định, giá 1 kim tệ, nhưng khi hý hửng đi nhờ chuyên gia giám định, thì phát hiện ra đó chỉ là một thanh thiết kiếm – hắc thiết trang bị, đáng giá chỉ vài ngân tệ. Có người khác bỏ nhiều tiền mua một kỹ năng thư được quảng cáo là rất quý hiếm, sau phát hiện ra nó được bán đầy trong các cửa hiệu của hệ thống, khi tìm lại người bán thì chẳng thấy đâu nữa, đến lúc này mới phát hiện mình đã bị lừa đảo. Việc mua những đặc thù vật phẩm ở chợ chỉ tùy thuộc vào vận khí, hên xui mà thôi.

Trong chợ cũng có NPC thương nhân, bán các vật phẩm thường ngày cho NPC cư dân trong thành, như da thú, lương thực, thịt cá, trái cây, trà rượu, ... Giá cả có cao hơn ở các thôn trấn một chút. Dù sao ở đây cũng là đại thành thị mà.

Giang Phong ghé vào chỗ bán hàng của một thương nhân là người chơi, xem hàng hóa, thấy chủ yếu là vũ khí trang bị, cấp độ không cao, ngoài ra còn có bán cả thức ăn, trà rượu, ... Giang Phong hỏi :

- Ở đây buôn bán thế nào ? Kiếm tiền có khá không ?

Người chơi kia có lẽ không nhận biết Giang Phong, nhưng thấy Giang Phong y phục hoa lệ, phía sau hộ vệ có vẻ lợi hại, nên đoán hẳn là đại nhân vật, thận trọng đáp :

- Cũng tạm được. Trừ tiền thuế nộp cho Quan Phủ và bảo hộ phí nộp cho Bang hội, thì cũng còn lại chút ít.

Giang Phong ngạc nhiên hỏi :

- Quan Phủ thu thế là phải rồi. Sao lại còn có bảo hộ phí gì nữa ?

Người chơi kia nói :

- Trong thành, mỗi khu vực đều là địa bàn của một Bang hội nào đó. Ai muốn buôn bán ở đó đều phải nộp bảo hộ phí cho Bang hội, nếu không sẽ rắc rối to.

Giang Phong khẽ cau mày. Sao chuyện này giống giang hồ xã hội đen ở ngoài đời thế nhỉ ? Giang Phong không có hảo cảm với chuyện thu bảo hộ phí. Cũng may trong địa bàn của Giang Phong tuyệt đối nghiêm cấm các bang hội hành xử như dân giang hồ xã hội đen, nên cũng chưa xuất hiện chuyện chia địa bàn, thu bảo hộ phí. Thật ra Quan Phủ ở Thần Thánh quốc rất nhạy cảm với việc đó, nếu xuất hiện là trấn áp ngay, bởi toàn bộ Thần Thánh quốc đều là địa bàn của Giang Phong, kẻ nào dám vào chia địa bàn, tức là xâm phạm đến uy quyền của Giang Phong rồi. Xâm phạm vương quyền là trọng tội, nghiêm trừng không tha.

Giang Phong lại hỏi :

- Thuế và bảo hộ phí phải nộp như thế nào ? Có cao lắm không ?

Người chơi kia nói :

- Quan Phủ còn đỡ, chỉ thu 10% thuế, trực tiếp khấu trừ sau khi giao dịch. Còn Bang hội thì mỗi ngày thu 5 ngân tệ.

Nói đến đây, gã hậm hực lẩm bẩm :



- Còn hơn là ăn cướp nữa.

Dù rằng gã ta nói rất nhỏ, nhưng Giang Phong có cảm tri cao, nên nghe rất rõ, mỉm cười hỏi :

- Thế thu nhập có khá không ?

Người chơi kia nói :

- Mỗi 10 miếng thịt rừng bán cho Shop của hệ thống có 2 đồng tệ, ở đây bán cho NPC cư dân 5 đồng tệ. Những thứ khác cũng tương tự. Vì đây là đại thành thị, vũ khí trang bị bán cho người chơi cũng được giá hơn ở tân thủ thôn. Nếu cố gắng thì lợi nhuận mỗi ngày cũng được trên dưới 10 ngân tệ, trừ bảo hộ phí thì cũng còn được chút ít.

Giang Phong thầm tính toán, thấy rằng buôn bán ở đây thu nhập cũng khá. Mỗi ngày thu nhập khoảng 5 ngân tệ, mỗi tháng được 1 kim tệ 50 ngân tệ, cũng không phải là ít. Đương nhiên so với những người chơi bình thường mải mê sát quái luyện cấp ở các thôn trấn, thu chi chỉ tính bằng đồng tệ, kiểu như Tiểu Bát Giới trước đây, hay Thiên Lang trước khi kiến thôn, thì khá hơn rất nhiều. Giang Phong gật đầu nói :

- Tại đây mỗi ngày có thể kiếm được khoảng 5 ngân tệ, cũng khá a.

Người chơi kia nói :

- Cũng chưa hẳn. Nếu như hên, có thể kiếm được trên 5 ngân tệ. Nhưng nếu gặp lúc xui, có khi thiệt mất cả vốn liếng.

Giang Phong ngạc nhiên hỏi :

- Sao thế ?

Người chơi kia nói :

- Ở đây là chợ chồm hổm, trị an không được tốt, đôi lúc xuất hiện NPC lưu manh đến đòi tiền uống rượu hay NPC hãn phụ mua hàng hóa không chịu trả tiền. Nếu như không cho, hắc hắc, toàn bộ hàng hóa sẽ bị cướp sạch. Có chống trả cũng chẳng nổi, bởi bọn họ sẽ kéo bè kéo lũ đến, có đánh cũng chẳng đánh lại.

Giang Phong kinh ngạc vô cùng. Trong chợ xuất hiện cả lưu manh ? Hệ thống chẳng lẽ lại giở trò lưu manh như thế hay sao ? Chân thực độ cũng phải vừa phải thôi chứ. Giang Phong liền hỏi :

- Thế chẳng lẽ nha dịch và bang hội không xử lý chuyện đó hay sao ?

Người chơi kia thở dài nói :

- Nơi đây là khu chợ của bình dân, nha dịch cũng không quản đến. Còn Bang hội cũng không dám động thủ đánh nhau ở đây. Chỉ cần người chơi đánh NPC cư dân trong thành, cho dù NPC đó là lưu manh, thì sẽ bị nha dịch bắt giam ngay. Do đó, Bang hội chỉ phụ trách thu bảo hộ phí, không phụ trách bảo hộ. Thành ra buôn bán ở đây cũng rất nguy hiểm. Tiền vốn quá ít, không dám bán ở đây, chỉ sợ xui xẻo mất cả vốn liếng. Hơn nữa không chỉ có NPC lưu manh đến cướp giật, đôi khi người chơi thuộc các tiểu bang hội không có địa bàn cũng đến cướp giật nữa.

Giang Phong khẽ gật đầu, nhìn qua các vật phẩm, hỏi :

- Có thứ nào đặc thù, hoặc hiếm không ?



Người chơi kia cả mừng, loay hoay tìm kiếm trong đống hàng hóa của mình một lúc, rồi lấy ra một loạt vật phẩm, lần lượt giới thiệu :

- Đây là Lam sắc Bảo Rương, khi mở ra có thể nhận được thanh đồng trang bị, thậm chí là bạch ngân trang bị. Giá 20 ngân tệ.

Giang Phong khẽ mỉm cười. Thứ này Giang Phong có biết, xác suất mở được bạch ngân trang bị chỉ có 1%, đa số là hắc thiết trang bị, thậm chí có khi là bạch sắc trang bị. Giá 20 ngân tệ là khá đắt. Với thời giá hiện giờ, hắc thiết trang bị chỉ có vài ngân tệ, bạch sắc trang bị giá tính bằng đồng tệ, còn thanh đồng trang bị cũng chỉ hơn 10 ngân tệ.

- Đây là Bạch sắc Bảo Rương. Giá 3 ngân tệ.

Bạch sắc Bảo Rương cấp độ thấp hơn Lam sắc Bảo Rương một bậc, xác suất mở được thanh đồng trang bị là 1%, còn lại hắc thiết trang bị và bạch sắc trang bị có xác suất tương đương. Mà giờ đây hắc thiết trang bị đã được đại chúng hóa. Trừ tân thủ ra thì hầu như người nào cũng có ít nhất một kiện hắc thiết trang bị. Thành ra với giá đó, trừ khi mở được thanh đồng trang bị, nếu không gần như là lỗ hoặc huề vốn.

- Đây là Hắc mộc lệnh, đặc thù vật phẩm, tác dụng không rõ. Giá 10 ngân tệ.

Đặc thù vật phẩm rất khó định giá, chủ yếu báo giá theo cảm tính mà thôi.

- Đây là ngọc thạch, đặc thù vật phẩm, chưa được giám định. Giá 50 ngân tệ.

Ngọc thạch này không giống bảo ngọc trong các Châu Bảo Hiệu, lại không rõ thuộc tính nên giá rẻ. Nếu như nó là bảo ngọc chứ không phải ngọc thạch, thì dù là ngọc thô cũng sẽ có giá hơn nhiều. Trước đây Giang Phong đã từng mua ngọc thô ở Châu Bảo Hiệu với giá 80 kim tệ mỗi viên. Ngọc thạch không có giá trị bằng bảo ngọc, bởi dù sao nó cũng có chữ “thạch” ở trong tên gọi.

- Đây là ...

...

Nhìn hơn chục món hàng hóa mà gã kia giới thiệu, Giang Phong nhẩm tính, thấy chưa đến 2 kim tệ, mà đều là đặc thù hay hiếm, đúng với yên cầu ban đầu của mình, nên nói :

- Được rồi. Ta mua hết chỗ đó.

Gã kia mừng rỡ nói :

- Cám ơn đại ca. Tất cả là 1 kim tệ 76 ngân tệ.

Thật ra trong chỗ đó gã đã có nói thách rồi, thấy Giang Phong không hề trả giá mà lại mua hết, nên hết sức hoan hỷ. Giang Phong đưa cho gã ta 2 kim tệ, mỉm cười nói :

- Kim tệ đây. Khỏi thối lại.

Một gã hộ vệ bước đến thu hết những thứ mà Giang Phong vừa mua. Sau đó Giang Phong đi tiếp sang những chỗ khác.