Sau trận chiến Thanh Sa trấn, Giang Phong lo ngại triều đình Bích Thủy Thần quốc sẽ phái đại quân truy sát, nên quyết định tạm rút lui. Ở sâu trong hậu phương của địch, không thể không cẩn thận được. Tham thì thâm ! Mục đích đã đạt thành. Dừng tay đúng lúc là hay hơn cả.
Sau một phen bàn bạc, Giang Phong phái Giang Thạch Khê suất lĩnh một đội kỵ binh rút lui theo hướng khác, thừa cơ cướp phá các thôn trấn trên đường đi, phân tán bớt sự chú ý của địch phương. Còn bọn Giang Phong thì bí mật hộ tống chiến lợi phẩm rút lui theo một hướng khác.
Lúc đi thì chỉ mất một ngày, nhưng khi rút lui, do phải mang theo nhiều vật tư nặng nề, nên đã mất đến gần hai ngày mọi người mới về đến lĩnh thổ của Lưu Vân Thần quốc. Khi đã đi xa cách đường biên giới vài chục dặm, cách xa vùng chiến sự, Giang Phong mới yên tâm cho mọi người nghỉ ngơi, chờ bọn Giang Thạch Khê đến hội họp.
Kết quả của chiến dịch này cực kỳ khả quan. Ngoài số lượng lớn vật tư, lương thực còn có một số ít hy hữu tài nguyên như ngọc thạch, thảo dược, tinh kim, minh châu, bí ngân, … Thêm vào đó là một đàn ngựa giống gồm 1 con ngựa đực, 5 con ngựa cái và 6 con ngựa con (ngựa cái sinh mỗi lứa từ 1 đến 2 con). Quan trọng hơn cả là nhân tài. Tuy Giang Phong không bắt phổ thông thôn dân, nhưng nếu gặp chuyên nghiệp nhân tài thì không thể bỏ qua. Chỉ đáng tiếc nhân tài quá hiếm hoi. Cướp phá 5 thôn 1 trấn, Giang Phong chỉ thu được 2 chuyên nghiệp nhân tài gồm 1 mục dân (chăn nuôi ngựa ở mã trường) và 1 thợ luyện kim (khác với thợ rèn là có thể luyện chế các hợp kim từ các kim loại riêng biệt). Ngoài số chiến lợi phẩm thu được như trên, trong số vật tư còn có thêm một xe danh tửu, gồm 200 lít rượu do ‘Tạo tửu hồ lô’ tạo ra trong 2 ngày qua, Giang Phong đã lấy xe rượu trong tửu quán để chở về.
Đến khi hội họp cùng bọn Giang Thạch Khê, Giang Phong mới biết rằng trên đường rút lui bọn họ đã phá hoại thêm 3 thôn nữa. Do cần phải cơ động nên bọn họ không cướp đoạt vật tư chiến lợi phẩm, chỉ thu gom ngọc thạch, được 34 hạ phẩm ngọc thạch – các thôn thật là nghèo khổ a !
Sau đó, mọi người quay về Lưu Vân Thành. Giang Phong phái Giang Thạch Khê suất lĩnh một đội kỵ binh ra bến thuyền hộ tống chiến lợi phẩm về Văn Đức Thành trước, rồi mới vào thành giao nhiệm vụ. Tổng kết chiến dịch, bọn Giang Phong phá hoại 8 thôn 1 trấn, sát tử 26 cư dân có vũ trang (tính cả người chơi lẫn NPC thôn dân), 44 sĩ binh, 2 trung vị thần, 1 cao vị thần, nên Giang Phong nhận được 132 điểm cống hiến trị. Thông qua việc chỉ huy chiến tranh, Giang Phong cũng được thăng thêm 1 cấp. Đến lúc này, Giang Phong đã có tổng cộng 152 điểm cống hiến trị. Sau một lúc suy tính, Giang Phong quyết định sử dụng 150 điểm cống hiến trị để đổi 1 đầu bếp cung đình và 1 quyển trục ‘Kiến trúc quy hoạch viện’.
Xong đâu đấy, Giang Phong rời khỏi Thành chủ phủ, đến cùng bọn Mizu hội họp. Vừa nhìn thấy Giang Phong, Mizu vội nói :
- Ca ca lợi hại thật nha ! Vô số người trên diễn đàn ca tụng ca ca đó.
Lân nhi cũng nói :
- Sư phụ thật lợi hại !
Long nhi nghe mọi người khen ngợi Giang Phong, hoan hỉ nói :
- Quân đội của phụ vương đến đâu là địch quân bỏ chạy đến đó ! Địch quân tử vong rất nhiều. Cả Long nhi cũng có tham gia chiến đấu nữa đó nha.
Mizu nói :
- Có chiến đấu oanh liệt như thế mà ca ca không cho bọn tiểu muội theo gì hết hà.
Giang Phong mỉm cười bảo :
- Các vị hiền muội đẳng cấp còn thấp, thực lực còn yếu, ra chiến trường vô cùng nguy hiểm, tiểu huynh không thể chiếu cố hết được. Hãy cố gắng lên. Khi nào các vị hiền muội đều thăng cấp lên đến trung vị thần thì mới thích hợp tham gia chiến tranh.
Mizu gật đầu nói :
- Bọn tiểu muội sẽ cố gắng thăng cấp. Nhưng ca ca phải giúp bọn tiểu muội luyện cấp mới được.
Giang Phong khẽ cười nói :
- Đương nhiên rồi !
Masashi nói :
- Khi nãy bọn tiểu muội xem trên diễn đàn, thấy có một số kẻ phê phán ca ca. Nhưng bọn đó đã bị mọi người trách mắng một trận, hết dám lên tiếng nữa rồi.
Nori cũng nói :
- Đa số mọi người đều khen ngợi ca tụng ca ca không hà ! Mọi người đều nói ca ca là anh hùng.
Giang Phong khẽ cười bảo :
- Tiểu huynh không phải là anh hùng đâu.
Mizu ngạc nhiên hỏi :
- Sao vậy ạ ! Tiểu muội thấy ca ca thật anh hùng cơ mà.
Giang Phong chỉ khẽ cười lắc đầu. Giang Phong tuy thích anh hùng, nhưng không thích làm anh hùng. Nên biết, từ xưa đến nay, những người làm nên nghiệp lớn, hầu như đều là cái thế kiêu hùng, không ai thật sự là anh hùng. Anh hùng khi làm Tướng, thì ‘chiến vô bất thắng’, đánh đâu thắng đấy. Anh hùng khi làm Soái, thì trên dưới một lòng, ‘định quốc an bang’. Anh hùng khi làm quan, thì vì dân thỉnh mệnh, ‘tạo phúc bách tính’. Nhưng, anh hùng quyết không thể thành vương, thành hoàng, thành đế, càng không thể trở thành cửu ngũ chí tôn. Nếu không, chỉ có thi thể người anh hùng đã chết, chứ không có vị đế vương anh hùng còn sống. Quang Trung Đại đế có phải là anh hùng hay không ? Vì xung đột quyền lợi mà kéo quân vào vây thành Quy Nhơn, đánh gấp đến nỗi Nguyễn Nhạc phải lên mặt thành khóc lóc, dẫn điển cố nồi đậu nấu đậu, mới chịu rút quân, nhưng đồng thời cũng chiếm luôn cả nước, chỉ để lại đất Quy Nhơn cho Nguyễn Nhạc. Đường Thái Tông Lý Thế Dân có phải anh hùng hay không ? Các truyện Tàu đa phần ca ngợi Lý Thế Dân là anh hùng. Thế nhưng, giết huynh đệ đoạt vị, ép phụ hoàng nhường ngôi, đoạt vợ của em, … Những hành động đó là của một vị anh hùng hay sao ? Chính trường, chiến trường không thể lúc nào cũng quang minh lỗi lạc được. Chỉ có hình tượng Quan Công trong truyện Tam Quốc là anh hùng, thắng không giết người dưới ngựa, bại chẳng chạy theo đường mòn. Kết quả ? ‘Sinh vi tướng, tử vi thần’, trở thành thần bảo hộ của dân giang hồ, xã hội đen. Tóm lại, Giang Phong không thích làm anh hùng, mặc dù vẫn ca ngợi hình tượng anh hùng của người khác. Anh hùng chỉ có thể ‘sinh vi tướng, tử vi thần’. Giang Phong là quân chủ, nên không thể làm anh hùng. Thân phận khác nhau dẫn đến cách nhìn khác nhau.
Lân nhi thấy Giang Phong chỉ khẽ cười lắc đầu, ngạc nhiên hỏi :
- Sư phụ không thích làm anh hùng ạ ?
Giang Phong thoáng ngẫm nghĩ, rồi mỉm cười nói :
- Làm anh hùng đương nhiên là tốt. Nhưng ta không thể làm anh hùng được.
Lân nhi hiếu kỳ hỏi :
- Sao vậy ạ ?
Giang Phong mỉm cười giải thích :
- Bởi vì ta là một vị quân chủ, phải trị dân trị nước. Khi trở thành anh hùng, ngoài ánh hào quang của vinh dự còn phải chịu sự ghen tỵ của người khác. Khi anh hùng đạt đến thành công, đồng thời cũng khiến cho bản thân trở thành mục tiêu của những kẻ ‘phản anh hùng’. Những kẻ đó, có thể vì cảm thấy anh hùng ảnh hưởng đến lợi ích của bọn họ, hoặc có thể chỉ vì cảm thấy không ưa tiếng tăm hoặc phương thức hành sự của anh hùng, mà tìm đủ mọi cách, thậm chí bất chấp thủ đoạn để công kích anh hùng. Do vậy, trở thành anh hùng cũng đồng nghĩa với việc thêm nhiều kẻ thù, thêm nhiều phiền phức. Đó là cái giá phải trả để có được vinh dự.
Lân nhi gật đầu nói :
- Đệ tử hiểu rồi. Cũng như trong các truyện, phim luôn có các nhân vật phản diện vậy. Sư phụ là một vị quân chủ, không thể chuốc lấy nhiều kẻ thù, nên không thể làm anh hùng.
Giang Phong mỉm cười xoa đầu Lân nhi nói :
- Phải đó.
Giang Phong còn không nói thêm một ý khác. Có người nói rằng, anh hùng chính là ánh hào quang sáng lạn nhưng cũng khắc nghiệt nhất trên thế giới. Người nào mang ánh hào quang đó thì sớm muộn gì cũng đoản thọ. Anh hùng khó thể sống thọ. Bởi nếu có phiền phức thì anh hùng phải gánh vác, nếu gặp kẻ địch thì anh hùng phải xung phong, nếu có âm mưu cạm bẫy thì anh hùng phải thân tiên sĩ tốt, … Khi trần nhà sụp xuống, kẻ cao nhất sẽ bị thương trước. Anh hùng quá nổi bật, nên phải hứng chịu mọi sự công kích từ kẻ thù. Cuộc đời như thế, làm sao mà sống thọ cho được. Không chết trên chiến trường, không chết vì âm mưu quỷ kế thì cũng đoản thọ vì lao tâm lao lực.
Mọi người hội họp xong, bọn Mizu hoàn thành xong vài tiểu nhiệm vụ, kiếm được vài điểm cống hiến trị, cảm thấy hết hứng thú, nên mọi người quyết định quay về Văn Đức Thành. Giang Phong cũng phải về đó để chế biến món ‘Thịt rồng bảy món’, để hoàn thành nhiệm vụ mà Thiên Kiếm Cư sĩ (lão già trồng dưa trên Thiên Kiếm Phong) giao cho. Mọi người ra bến thuyền, rồi Giang Phong dùng ngọc thạch để thuê mấy chiếc thuyền lớn chở mọi người về lĩnh địa.