Vương Mệnh

Vương Mệnh - Chương 390: 390: Tham Quan Văn Đức Thành




Văn Đức Thành hôm nay đón một nhóm người mới, đó là Mizu, Nori, Masashi và Lân nhi. Xuất hiện trước Cung điện trung tâm của Văn Đức Thành, câu đầu tiên mà Mizu nói ra là :

- Sao Cung điện ở đây nhỏ thế !

Quả thật, nói về quy mô thì Cung điện ở đây không rộng lớn bằng Thần cung ở Nguyên Thành, mặc dù vẻ tráng lệ huy hoàng thì có phần hơn hẳn. Dù sao cũng là Cung điện của chủ thần kia mà. Nghe Mizu nói thế, Giang Phong mỉm cười bảo :

- Ở đây là thượng giới, nguyên vật liệu quý hiếm hơn ở hạ giới nhiều, không thể xây dựng quy mô rộng lớn được. Hơn nữa, tiểu huynh chỉ là một tiểu lĩnh chủ, chưa kiến quốc, nên quy mô chỉ có thế thôi.

Mizu hỏi :

- Sao ca ca không kiến quốc đi ?

Giang Phong bật cười nói :

- Muốn kiến quốc, tối thiểu phải là đại thần. Tiểu huynh chỉ mới là thượng vị thần thôi.

Masashi nói :

- Mizu. Ca ca có một tòa thành như thế này là đã lợi hại lắm rồi. Nhiều người chỉ có một tiểu thôn với vài ngôi nhà mà đã hý hửng ra vẻ ta đây.

Mizu ồ lên nói :

- Phải đó. Tatsuya ca ca chỉ có một tiểu thôn với vài ba ngôi nhà, chưa đến mười người dân, vậy mà lên mặt ta đây, thật đáng ghét gì đâu á !

Tatsuya chính là Nguyên Tín, quốc chủ của Đại Hòa quốc, người chơi kiến quốc đầu tiên trong “Vương Mệnh”. Mới đó mà trên thượng giới đã có người đủ điều kiện kiến thôn rồi. Quả là thiên hạ không thiếu anh tài a. Giang Phong hỏi :

- Tatsuya san đã kiến thôn rồi ư ?

Mizu nói :

- Phải đó ca ca. Có điều tiểu thôn của Tatsuya ca ca chỉ có 4, 5 ngôi nhà hà, cũng chẳng có mấy người dân, lại còn bị cách biệt với bên ngoài nữa. Vậy mà hôm trước Tatsuya ca ca còn lên mặt khoe khoang với Akihiro ca ca, Masaru ca ca, và bọn tiểu muội nữa. Thấy ghét ghê ! Akihiro ca ca và Masaru ca ca còn tỏ ra ghen tỵ nữa chứ.

Giang Phong biết rằng có thể kiến thôn trên thượng giới không phải là dễ. Xem ra thế lực của Tatsuya phát triển rất nhanh. Có điều, theo như Mizu nói, ‘tiểu thôn’ của Tatsuya chỉ có vài ngôi nhà, vài người dân, có lẽ là ‘Điểm dân cư’ chứ không phải lĩnh địa, và thời gian đầu được hệ thống bảo hộ, hoàn toàn tách biệt với bên ngoài giống như lĩnh địa của Giang Phong trước đây. Giang Phong hỏi :

- Thế Tatsuya còn xuống hạ giới được nữa không ? Hay là bắt buộc ở trong ‘tiểu thôn’ đó luôn ?

Masashi nói :

- Ca ca nói tiểu muội mới nhớ. Tatsuya ca ca phàn nàn rằng bị kẹt ở trong thôn đó, không đi đâu được. Việc quốc sự, việc bang hội toàn bộ phải giao cho thủ hạ xử lý.

Giang Phong mỉm cười nói :

- Nơi đó xem ra chỉ có thể gọi là ‘Điểm dân cư’ mà thôi, chưa thể gọi là thôn được, mà cũng chưa có tên. Phải đạt đến cấp 2, xây dựng Hành chính viện, bổ nhiệm quan viên thì mới có thể gọi là thôn và có tên gọi riêng.

Mizu cười nói :

- Ha ha. Tiểu thôn mà Tatsuya ca ca lấy làm kiêu ngạo còn chưa thể gọi là thôn nữa.

Giang Phong mỉm cười, bảo :

- Long nhi. Đưa Lân nhi và các vị cô cô đi tham quan Văn Đức Thành đi nào.

Long nhi hớn hở vâng dạ, làm hướng dẫn viên đưa mọi người đi tham quan. Còn Giang Phong thì vào Hành chính viện và Cung điện nằm tình hình phát triển của lĩnh địa.



Cánh đồng mênh mông, lúa xanh mơn mởn.

Long nhi cùng Mizu, Nori, Masashi và Lân nhi đi trên bờ ruộng. Từng làn gió nhẹ thổi qua, mang theo hương thơm của lúa, khiến mọi người có cảm giác thân cận với tự nhiên hơn. Long nhi vừa chỉ đồng lúa, vừa nói :

- Khi trước lĩnh địa còn yếu, mỗi khi đến vụ thu hoạch, bọn cướp lại đến cướp phá. Long nhi nhiều lần giúp phụ vương đánh trả bọn cướp đó nha. Long nhi còn tiêu diệt được mấy tên cướp nữa đó.

Mizu khen ngợi :

- Long nhi giỏi ghê ! Biết đánh cướp nữa đó !

Masashi hấp háy mắt hỏi :

- Long nhi thân tự đánh cướp ?

Long nhi nói :

- Đương nhiên rồi. Bọn cướp rơi xuống hố, Long nhi ở trên lấy đá ném chết hắn.

Mọi người bật cười ồ. Long nhi lại dẫn mọi người đi sang khu Nhà vườn. Ở đó có nhiều loại cây ăn trái, là một trong những nơi mà Long nhi thích đến nhất. Long nhi không thích xem người ta làm vườn, mà thích ăn trái cây. Baby mà ! Long nhi dẫn mọi người vào trong vườn, đích thân hái trái cây ăn. Tuy bình thường trò chơi có chân thực độ chỉ khoảng 10%, nhưng đồ ăn thức uống lại đạt chân thực độ đến 80 – 90% (cảm giác lập trình sẵn, không cần mô phỏng, đơn giản hơn). Đứng dưới những tàn cây ăn trái, đích thân hái trái tươi ăn, cảm giác tự nhiên rất tốt. Lại có thể tha hồ ăn, không sợ tăng cân, không sợ tiêu hóa không tốt. Trong trò chơi chưa từng có ai bị đau bụng, đau dạ dày, …

Trại chăn nuôi có hàng đàn tây phương long thu hút sự chú ý của bọn Mizu. Masashi hỏi :

- Đây là loại tây phương long mới đấu giá hôm trước phải không ?

Long nhi nói :

- Vâng ạ ! Bọn này khó ưa lắm ! Phụ vương phải cho xẻ thịt mấy con, bọn chúng mới chịu nghe lời đó !

Masashi ngạc nhiên hỏi :



- Xẻ thịt ?

Long nhi nói :

- Đương nhiên rồi. Thú nuôi trong Trại là để xẻ thịt ăn mà.

Masashi khẽ lắc đầu, có cảm giác làm sao ấy. Cứ nghĩ đến chuyện tây phương long mà mọi người xem như bảo bối, ở chỗ Giang Phong lại là gia súc, được nuôi để lấy thịt, lại có cảm giác hoang đường gì đâu. Long nhi lại nói :

- Thú nuôi trong Trại toàn là thần thú không đấy. Những con đầu tiên, Long nhi có giúp phụ vương bắt về nữa đấy. Thời đó thiếu thức ăn, nhờ có nó mọi người mới không bị đói.

Bọn Mizu chợt nhớ đến Tatsuya có than phiền về việc lương thực trên thượng giới quá hiếm, ở tiểu thôn của gã, à không, ở ‘Điểm dân cư’ của gã không có đủ thức ăn, không phát triển được. Masashi nói :

- Dường như lương thực ở thượng giới rất quý hiếm.

Long nhi nói :

- Không quý hiếm. Ở đây lương thực nhiều đến nỗi không có chỗ chứa nữa đấy.

Masashi nói :

- Cô cô nói là lúc đầu kìa !

Long nhi suy nghĩ một lúc, rồi nói :

- Thiếu thức ăn còn có thể đi săn mà.

Mizu chợt nói :

- Phải a. Tatsuya ca ca thiếu thức ăn tại sao không chịu đi săn nhỉ ?

Masashi nói :

- Ai biết đâu !

Long nhi lại dẫn mọi người đến khu vực các Công xưởng. Ở đó có Xưởng quân khí, Xưởng phòng cụ, Xưởng gia cụ, Xưởng gốm, quân dân kết hợp. Mizu xem những người thợ chế tạo trang bị, kinh ngạc nói :

- Mọi người đang chế tạo thần khí phải không ?

Long nhi nói :

- Phải ạ ! Phụ vương bảo thần linh cần phải sử dụng thần khí.

Lân nhi chợt nói :

- Trang bị của Lân nhi ở đây mất hết thuộc tính đó nha.

Bọn Mizu nghe nói đều kinh ngạc, vội kiểm tra lại các trang bị của mình. Mizu bật thốt :

- Đúng thế đó nha.

Chợt có tiếng Giang Phong nói :

- Đương nhiên rồi. Trên thượng giới, phàm phẩm không có tác dụng gì hết, sử dụng đao thương của hạ giới, so với sử dụng một thanh mộc côn không có gì khác biệt.

Bọn Mizu giật mình quay lại nhìn, thấy Giang Phong đã đi đến chỗ mọi người. Mizu hỏi :

- Ca ca. Vậy trang bị của bọn tiểu muội có sao không ?

Giang Phong mỉm cười nói :

- Không sao cả ! Khi về hạ giới, thuộc tính sẽ có lại bình thường. Quái vật trên thượng giới đều là thần thú, vũ khí của hạ giới không thể phá phòng được, bắt buộc phải sử dụng thần khí.

Mizu hỏi :

- Ca ca. Sao tiểu muội nghe mọi người nói thần khí rất quý hiếm kia mà ?

Giang Phong khẽ cười, bảo :

- Dù sao đây cũng là một tòa thành nha. Chẳng lẽ một tòa thành lại không thể chế tạo trang bị vũ khí được hay sao ?

Mizu gật gù nói :

- Phải nha. Tiểu muội chưa từng thấy có tòa thành nào lại không thể chế tạo trang bị vũ khí cả.

Masashi hỏi :

- Ca ca có thể chế tạo thần khí, sao không bán lại cho mọi người ?

Giang Phong mỉm cười nói :

- Cái gì hiếm mới quý nha ! Hơn nữa, hệ thống đã muốn làm cho thần khí quý hiếm, nếu tiểu huynh cung cấp cho mọi người, sẽ làm hệ thống phật ý đó.

Mizu phụng phịu nói :



- Ư ư. Ca ca nói khó hiểu quá hà !

Giang Phong khẽ cười, bảo :

- Trong game nào cũng vậy, hệ thống luôn lớn nhất. Nếu muốn yên ổn, tốt nhất không nên làm trái ý hệ thống. Chẳng hạn như tiểu huynh cung cấp nhiều thần khí cho mọi người, làm hệ thống phật ý, hệ thống có thể giáng thiên tai xuống đây phá hủy cơ nghiệp của tiểu huynh. Lúc đó có khóc cũng đã muộn rồi. Trời giáng thiên tai là chuyện bình thường mà.

Mizu lắc đầu, nói :

- Mấy chuyện đó phức tạp quá, không nghĩ đến nữa. Ca ca. Kia là gì vậy ?

Thấy Mizu chỉ về khu Tế đàn bên cạnh Cung điện, Giang Phong nói :

- Đó là Thiên đàn và Năng lượng tháp, là nơi thu nhận và tích lũy tín ngưỡng lực của tín đồ ở hạ giới. Nguyên lực của tiểu huynh có thể bổ sung từ tín ngưỡng lực. Tiểu huynh cũng có thể thông qua Thiên đàn để câu thông với tín đồ, thi triển Thần tích, giáng Thần dụ hoặc Thiên phạt.

Masashi giật mình hỏi :

- Thiên phạt ? Có phải Thiên phạt ở Ngân Châu Trấn khi trước ?

Giang Phong khẽ gật đầu, mỉm cười bảo :

- Để tiểu huynh đưa mọi người đi tham quan Thiên đàn.

**- Nhẫn tự vi tiên !

**Trình Tử hữu vân :

"Dục hòa thượng hạ,

Nhẫn tự vi tiên.

Quân thần nhẫn chi,

Quốc thế bảo toàn.

Phụ tử nhẫn chi,

Tự toàn kỳ đạo.

Phu phụ nhẫn chi,

Linh tử bất cô.

Huynh đệ nhẫn chi,

Gia trung vô hại.

Bằng hữu nhẫn chi,

Kỳ tình bất sơ,

Tự thân nhẫn chi

Nhân nhân ái lạc."

**Tạm dịch :

Trình Tử có nói :

Muốn cho trên dưới hòa,

Lấy chữ nhẫn làm đầu.

Vua với tôi nhẫn nhịn

Thế nước được giữ yên.

Cha với con nhẫn nhịn

Giữ vẹn được đạo nhà.

Chồng với vợ nhẫn nhịn

Con cái khỏi bơ vơ.

Anh với em nhẫn nhịn

Gia đình khỏi hư hại.

Bạn bè nhẫn nhịn nhau

Tình nghĩa chẳng nhạt phai.

Tự mình nhẫn nhịn được

Ai nấy đều mến yêu.**