Vương Mệnh

Vương Mệnh - Chương 355: 355: Thiếu Niên Đáng Thương




Trong game, hoang nguyên vắng lặng, tứ phía nhấp nhô những ngọn đồi cao thấp bất đồng, sinh trưởng đầy cỏ gai và cây bụi. Xa xa là những thân cây hình thù kỳ dị, sừng sững giữa không gian hắc ám, trông như những bóng ma. Bầu trời ảm đạm âm u, không gió không mây, yên tĩnh đến mức đáng sợ.

Giữa hoang nguyên vắng lặng, một bóng nhân ảnh đang mải rảo bước đi về phía trước. Địa hạ thế giới quanh năm u ám, quanh năm không có ánh mặt trời nên đất đai khô cằn, cây cối hình thù kỳ dị và quang cảnh hắc ám thê lương.

Nhân ảnh đó mải miết đi một lúc, rồi chừng như có vẻ mệt, nên đã dừng chân dưới một gốc cổ thụ, ngồi xuống đó nghỉ ngơi. Đó là một thiếu niên, tuổi chừng đôi chín, tức 18 tuổi, là 1 tân đại học sinh. Đại học cũng gần nghĩa với học đại, học ít chơi nhiều. Thiếu niên có nhiều thời gian rảnh rỗi, nghe nói có trò chơi tên là ‘Vương Mệnh’ rất hay, nên đã để dành tiền mua một chiếc đầu khôi, tham gia vào trò chơi để giải trí và tìm cảm giác mới lạ.

Trước giờ chưa từng tiếp xúc với game online, thiếu niên ban đầu rất hào hứng. Khi xuất hiện ở tân thủ thôn, thiếu niên nhìn thấy người khác ra ngoài thôn sát quái luyện cấp, thì cũng vội đi theo sát quái luyện cấp. Người ta sao thì mình vậy mà. Có điều, quang cảnh bên ngoài thôn khiến cho một người có bản tính hiền lành như thiếu niên cũng không khỏi chấn kinh. Không ngờ ! Thật không ngờ a ! Thế giới của trò chơi có nhiều điểm đặc biệt mà trước đây thiếu niên chưa bao giờ ngờ đến.

Thứ nhất, gà rừng ở đây là một chủng loại động vật cực kỳ hung tàn. Không phải sao ? Thiếu niên cầm thanh mộc kiếm chém gà rừng, mới chém có một nhát, gà rừng chưa bị rơi một sợi lông, vậy mà đã nhảy bổ lên mổ vào người thiếu niên mấy nhát, khiến thiếu niên hóa bạch quang, miễn phí hồi thôn. Gà rừng giết người quá dễ dàng như thế, không phải là một chủng loại cực kỳ hung tàn hay sao ?

Thứ hai, mạng người không đáng giá bằng một con gà. Thiếu niên không ít lần nhìn thấy nhiều nhóm người chỉ vì tranh nhau một con gà mà chém giết lẫn nhau, người chết rất nhiều. Con gà đó chỉ lớn hơn mấy con gà khác chút thôi, trông oai vệ hơn chút thôi, chứ có gì đặc biệt đâu. Sau này thiếu niên mới nghe người khác nói con gà như thế gọi là BOSS. Mọi người chơi phát hiện BOSS, rồi tranh giành chém giết nhau là chuyện rất thường xảy ra. Nghe nói thế, thiếu niên chỉ còn biết lắc đầu.

Thứ ba, những người chơi mà thiếu niên nhìn thấy đa số đều rất hiếu chiến và không sợ tử vong. Dù rằng tử vong còn có thể trọng sinh, nhưng chém giết nhau cũng cảm thấy đau đớn vậy (tuy chân thực độ cũng chỉ có vài %, nhưng cảm giác cũng có chút ít). Lần đầu tiên nhìn thấy mọi người hỗn chiến, máu tươi bắn tung tóe, dù hình ảnh đã được giảm nhẹ phần nào, nhưng thiếu niên cũng không khỏi run tay kiếm.

Thứ tư, ở đây không nên tin vào những người mà mình không quen biết, đặc biệt là mình có vật gì quý giá thì phải giấu kín, nếu để lộ ra là sẽ gặp họa sát thân ngay. Điều này thiếu niên đã thân thân trải nghiệm.

Thiếu niên không quen ai trong game, nên chỉ một mình chơi, một mình luyện cấp, một mình làm nhiệm vụ, hưởng thụ sự hứng thú trong game cũng một mình luôn. Vượt qua 10 cấp, thiếu niên rời tân thủ thôn, vượt qua 20 cấp, thiếu niên rời tiểu trấn, lên đại thành thị, rồi chuyển chức. Thiếu niên thích nhất là ma pháp sư, khi chiến đấu không cần xung phong hãm trận, không cần chém giết, không cần đối diện với máu đổ thịt rơi, chỉ cần đứng phía sau phát chiêu, phóng ra ma pháp rất hoa lệ. Thiếu niên đã chuyển chức thành ma pháp sư.

Trong một lần làm nhiệm vụ, thiếu niên may mắn hoàn thành ở mức độ hoàn mỹ, được tưởng lệ một bộ ma pháp sư bào rất hoa lệ, thuộc tính cũng rất tốt. Thiếu niên cao hứng trang bị vào ngay, không ngờ … không ngờ lại gặp phải họa sát thân.

Thiếu niên trang bị bộ ma pháp sư bào hoa lệ kia, đứng giữa đám đông đa số chỉ có bạch bản trang bị (hệ thống thương điếm, tiệm tạp hóa bán, không có tăng gia thuộc tính), giống như phượng giữa đàn gà, kỳ lân giữa đàn dê, cực kỳ nổi bật. Thiếu niên trông oai phong như thế, tự nhiên gây nên sự chú ý của những người xung quanh. Một số thì hâm mộ, nhưng cũng có không ít người ghen tị, ganh ghét.



Đó gọi là cây cao gió cả, thụ đại chiêu phong.

Thiếu niên nhanh chóng bị một đám lưu manh chú ý. Đám người đó do một gã ‘thiếu gia’ cầm đầu, ỷ có tiền có thế, thường xuyên tụ tập đàn em sinh sự thị phi, hiếp đáp người cô thế, và đối tượng của bọn chúng lúc này đây lại chính là thiếu niên. Đầu tiên bọn chúng chiêu mộ thiếu niên gia nhập vào nhóm của bọn chúng. Nhưng thiếu niên đã thẳng thừng từ chối. Gia nhập vào nhóm lưu manh côn đồ như thế, thiếu niên dù thế nào cũng không thể chấp nhận.

Bọn chúng thấy thiếu niên từ chối, liền quyết định ‘dạy dỗ’ một trận. Thế là câu chuyện dần dần chuyển đến bộ ma pháp sư bào kia. Bọn chúng bảo rằng muốn mua lại nó. Bộ y phục này thiếu niên rất thích, lại là biểu hiện thành tựu của bản thân (thiếu niên xem việc hoàn mỹ hoàn thành hệ thống nhiệm vụ cũng là một thành tựu) nên dù nói thế nào cũng không đồng ý chuyển nhượng. Hơn nữa, khi nghe đối phương ra giá 10 đồng tệ thì thiếu niên đã biết ngay bọn chúng định sinh sự. Thiếu niên liền mặc kệ bọn chúng, bỏ đi.

Tiếp đó, mặc kệ đối phương la lối thế nào, thiếu niên cũng không thèm để ý đến, chỉ tiếp tục lo sát quái luyện cấp. Ai ngờ bọn chúng thấy vậy liền chuyển sang chửi rủa phụ mẫu, huynh đệ, tổ tôn của thiếu niên, miệng lưỡi chẳng chút sạch sẽ. Thậm chí, bọn chúng còn dẫn quái lại định hại tử thiếu niên. Diện đối tình cảnh như thế, thiếu niên chẳng thể nào nhẫn nhịn được nữa, lập tức quay lại tiễn đối phương miễn phí hồi thành.

Lần này lớn chuyện.

Mấy gã đó một lát sau dẫn một đám gần 10 tên đồng bọn rầm rộ kéo đến. Bọn chúng cực kỳ ngạo mạn, vừa đến đã bảo thiếu niên :

- Trước tiên phải quỳ xuống xin lỗi, sau đó để lại trang bị, rồi tự sát hồi thành. Nếu không chúng ta sẽ sát ngươi đến 10 cấp mới thôi.

Thiếu niên nghe gã ta nói vậy, giận quá quay đi, không thèm để tâm đến. Gã ta thấy thế, cho là thiếu niên không xem mình ra gì, lập tức quát thủ hạ xông vào. Một mình thiếu niên không chống nổi số đông, sau khi sát tử được vài tên thì cũng bị bọn chúng sát tử, hóa bạch quang hồi thành.

Tiếp đó, thiếu niên đi đâu cũng bị bọn chúng truy sát, phục kích. Nhiều lần trọng sinh, đẳng cấp của thiếu niên càng ngày càng giảm. Cuối cùng, thiếu niên không chịu đựng nổi bọn chúng nữa, lại không muốn khuất phục, nên đã bỏ nơi đó, lánh vào hoang nguyên, tìm cơ hội tăng cường thực lực, rồi sau này sẽ quay lại báo cừu rửa hận.

Lúc này đây, thiếu niên chỉ còn lại 21 cấp, và vẫn tiếp tục hành trình đi tìm cơ ngộ.

Nghỉ ngơi một hồi lâu, dường như đã lấy lại sức, thiếu niên lại đứng dậy, chuẩn bị tiếp tục hành trình. Đột nhiên, trên bầu trời xuất hiện vạn ánh hào quang. Không gian u ám của Địa hạ thế giới đột nhiên bừng sáng. Thiếu niên nhìn lên trời, thấy có người đang bay trên đó, sau một lúc ngơ ngẩn, đột nhiên cấp trí, gọi lớn :

- Đại nhân. Các vị Đại nhân.



Thiếu niên không biết những người đang bay trên kia là ai, nhưng thân phận địa vị chắc chắn rất cao (không có thân phận địa vị cao làm sao có thể bay được). Mà trong game thiếu niên đã thấy chúng NPC gọi những người có địa vị cao là Đại nhân, nên bắt chước gọi theo.

Những người đang bay trên kia nghe gọi, liền quay lại, hạ thấp xuống. Một người toàn thân bạch y bạch bào, tay bế một em bé ước chừng 3 tuổi, thần thái tùy hòa, mỉm cười hỏi :

- Ngươi gọi chúng ta có việc gì chăng ?

Những người đó đương nhiên là bọn Giang Phong. Phi hành rất lâu, mãi mới trông thấy một người chơi nên Giang Phong đã sử dụng pháp thuật, tạo ra vạn đạo hào quang để gây chú ý (loại pháp thuật này rất đơn giản, chỉ có tác dụng phát ra ánh sáng, không có công kích lực, hầu như thần linh nào cũng có thể thi triển). Quả nhiên, thiếu niên kia không nén lòng được, đã lên tiếng gọi.

Nghe hỏi, thiếu niên cung kính khom lưng nói :

- Đại nhân. Con là Fayez, xin Đại nhân thu con làm học sinh.

Giang Phong mỉm cười hỏi :

- Tại sao ngươi muốn làm học sinh của ta ?

Thiếu niên rầu rĩ kể lại hoàn cảnh của mình, rồi cúi đầu buồn bã nói :

- Đại nhân. Con không thể ở lại trong thành, mà ngoài này thì hoang vu không một bóng người. Con … con không còn nơi nào để đi nữa. Mong Đại nhân có thể chỉ cho con một con đường sáng.

Giang Phong thoáng cau mày. Hoàn cảnh của thiếu niên này thật đáng thương. Giang Phong quyết định giúp đỡ.