Vương Mệnh

Vương Mệnh - Chương 349: 349: Thống Nhất Toàn Đảo




Lại nói, sau khi thăng cấp Hành chính viện, Giang Phong bổ nhiệm lại 8 viên chức, trong đó có 5 người là hạ vị thần, chỉ có 3 người mới được bổ nhiệm còn là bán thần. Cả 3 sau khi nhậm chức thì cũng phải tranh thủ luyện cấp để tiến giai. Các viên chức đều có trách nhiệm hỗ trợ Giang Phong trong việc kiến thiết lĩnh địa, do đó cần có nguồn Thần lực phong phú, cần có giai vị ‘tương đối’ cao. Trong lĩnh địa có 3 trung vị thần, nhưng Giang Phong không bổ nhiệm bọn họ làm viên chức, bởi vì không thích hợp. Bọn họ chỉ huy quân đội thì thích hợp hơn.

Thăng cấp Hành chính viện còn mang lại một chức năng mới nữa : hạ thuộc lĩnh địa. Giống như ở hạ giới, lĩnh địa thăng lên đến cấp độ 4 là bước sang một giai đoạn mới, từ thôn chuyển lên trấn; ở đây thăng lên đến cấp độ 4 cũng vậy, đã bước lên một đẳng cấp mới, có thể sát nhập, phân phong hạ thuộc lĩnh địa. Hiện tại Giang Phong có thể có :

Hạ thuộc lĩnh địa cấp độ 3 (0/5)

Hạ thuộc lĩnh địa cấp độ 2 (0/5)

Hạ thuộc lĩnh địa cấp độ 1 (0/5)

Giang Phong lập tức truyền lệnh, sau đó lĩnh địa có thêm 3 hạ thuộc lĩnh địa : Tây thủy trại (cấp độ 3), Đông sơn trại (cấp độ 3), Thủy Linh thôn (cấp độ 2). Giải quyết xong việc thăng cấp lĩnh địa, Giang Phong giao việc xây dựng kiến thiết lại cho chúng viên chức lo liệu, sau đó tiếp tục các hoạt động quân sự, tiến hành thống nhất toàn đảo.

Đầu tiên, Giang Phong thân suất lĩnh 5 đội thần binh và ngưu ma nhân Lô Lô tiến đến Triều Dương thôn. Đến nơi, Giang Phong cho quân đội dàn ra trước cửa thôn phô trương thanh thế, rồi phái Giang Thạch Khê vào trong thôn chiêu hàng.

Lát sau, Giang Thạch Khê quay ra, đối Giang Phong lắc đầu nói :

- Đại nhân. Bọn họ không chịu hàng, nhất quyết chống cự.

Tiếp đó, Giang Phong nhìn thấy toàn thể thanh niên trai tráng trong thôn cầm đao thương gậy gộc xông ra, tất cả ước khoảng 30 người. Chỉ có điều đao thương rất ít, đại bộ phận sử dụng mộc côn, một bộ phận sử dụng cả lưỡi liềm cắt lúa. Bọn họ chủ yếu đều là nông dân, nhưng xem ra cũng có chút ít dáng vẻ của quân đội, tiến thoái nhịp nhàng, có lẽ thường xuyên đối phó sơn tặc ở sơn trại gần đấy tạo thành thói quen chăng ?

Giang Phong thấy thế chỉ khẽ cười nhạt, dặn bảo Giang Thạch Khê, Lưu An, Tôn Chấn và ngưu ma nhân Lô Lô ưu tiên đối phó thôn trưởng và các trưởng lão, không cần nhẹ tay, sau đó truyền lệnh quân đội toàn thể xung phong.

Đối phó một đám nông dân, Giang Phong thấy cũng không cần sử dụng chiến thuật gì đặc biệt. Chúng thần binh toàn thể xông lên, 55 chính quy quân đội đối phó khoảng 30 nông dân, chiến đấu hoàn toàn nghiêng về một phía. Giang Phong xưa nay tiến hành chiến tranh đều như thế. Binh pháp có câu : Tri bỉ tri kỷ, bách chiến bất đãi (Biết người biết ta, trăm trận không thua). Điều đó được Giang Phong hiểu là : địch mạnh thì ta tránh, định yếu thì ta đánh. Mà khi chiến đấu thì phải sử dụng thực lực hùng hậu, dùng ưu thế áp đảo chiến thắng đối phương để giảm thiểu thương vong tổn thất. Chính vì hễ thấy mạnh là tránh, thấy yếu là đánh, nên hầu như trước giờ Giang Phong tiến hành chiến tranh chưa hề thua trận nào, hoàn toàn thực hiện được nội dung trên của Binh pháp.

Giang Phong không lãng phí thời gian bài binh bố trận, một tiếng lệnh truyền, toàn quân xung phong, có phần nào khiến cho thôn dân của Triều Dương thôn phản ứng không kịp. Mà dù bọn họ có kịp phản ứng đi nữa thì chiến đấu cũng chẳng có huyền niệm gì. Chỉ có khoảng 30 nông dân làm sao chống cự nổi một lực lượng chính quy quân đội đông hơn gấp bội. Có lẽ trước đây bọn họ vẫn chiến đấu theo kiểu Giang Phong đã từng sử dụng nông dân đối phó tiểu đội sơn tặc, thủy tặc, nên mới có hành động kiểu thế này chăng ? Người của Triều Dương thôn xem bọn Giang Phong chỉ tương đương một tiểu đội sơn tặc thôi ư ? Giang Phong không khỏi bất mãn, và như thế là hậu quả thê thảm đang chờ đợi chúng thôn dân của Triều Dương thôn.



Trong lúc Giang Phong mải suy nghĩ, chiến đấu đã diễn ra. Giang Thạch Khê, Lưu An, Tôn Chấn và ngưu ma nhân Lô Lô vừa dẫn đầu chúng thần binh xông thẳng vào giữa đội hình nông dân của Triều Dương thôn, vừa quát lớn :

- Xung phong. Tiêu diệt hết địch nhân.

- Tất cả những kẻ phản kháng. Sát.

- Sát. Sát. Sát.

- Hống hống.

Dưới sự dẫn đầu của ba người bọn họ, chúng thần binh xông thẳng vào giữa đội hình nông dân Triều Dương thôn, bắt đầu đâm nhầu, chém nhầu. Chúng nông dân chiến lực cũng tương đối cao (so với những nông dân khác), nhưng do chênh lệch thực lực quá lớn, nên nhanh chóng bị vây công, rơi vào tình thế 1 nông dân chống 2 thần binh. Bọn Giang Thạch Khê, Lưu An, Tôn Chấn tuy chỉ 1 đối 1, nhưng thôn trưởng và các trưởng lão của Triều Dương thôn chỉ có thể xem là ‘đức cao vọng trọng’, chứ thực lực không có gì đáng kể.

Trận chiến diễn ra chớp nhoáng. Giang Phong chỉ nhìn qua một lượt toàn trường, chúng thần binh chỉ mới xung phong chưa đầy 10 phút thì trận chiến đã kết thúc. Chúng nông dân của Triều Dương thôn một nửa trận vong, một nửa trọng thương. Giang Phong bảo không cần nhẹ tay nên bọn Giang Thạch Khê và chúng thần binh đều không bắt tù binh, vì vậy mà càng rút ngắn thời gian kết thúc trận chiến.

Giang Phong truyền lệnh :

- Bắt giữ tất cả. Tước bỏ tự do của toàn bộ thôn dân Triều Dương thôn, sung làm khổ lực.

Chúng thần binh vâng dạ, xông vào thôn, bắt trói tất cả thôn dân, bất kể nam nữ trẻ già. Giang Phong đã bảo là ‘toàn bộ’, do đó không ai được ngoại lệ. Giang Phong bất mãn, hậu quả rất nghiêm trọng.

Sau đó, Giang Phong tiến vào trong Hành chính viện, đến trước Ngọc thạch bi, chọn chức năng chiếm lĩnh. Hệ thống thông báo :

- Đinh. Xin hỏi Thiếu Quân chiếm lĩnh hay phá hủy Triều Dương thôn.



- Chiếm lĩnh.

- Đinh. Chúc mừng Thiếu Quân chiếm lĩnh thành công Triều Dương thôn.

Giang Phong lại cho thu thập toàn bộ tài sản của Triều Dương thôn, sau đó chỉ để lại 1 đội thần binh ở lại trấn giữ, rồi áp giải toàn bộ thôn dân, kể cả thi thể của những người tử trận, đưa hết về lĩnh địa. Những kẻ tử trận sau khi hồi sinh cũng sẽ trở thành khổ lực. Đó là hậu quả của việc bọn họ làm Giang Phong bất mãn.

Về đến lĩnh địa, Giang Phong cho tất cả tù binh bắt được nhập tịch vào lĩnh địa, sau đó phái 10 hộ gia đình ở Tây thủy trại dời đến Triều Dương thôn định cư, đồng thời cử 1 người làm thôn trưởng. Với 10 hộ 38 cư dân đủ để duy trì cấp độ 2 của Triều Dương thôn.

Xong đâu đấy, Giang Phong lại vận động chúng ngưu ma nhân thuyết phục Mãnh Ngưu bộ lạc gia nhập lĩnh địa. Giang Phong nhượng bộ cho bọn họ một số ưu đãi, như lĩnh địa phụ trách cung cấp thức ăn, ưu tiên ngưu ma nhân gia nhập quân đội (ngưu ma nhân thích chiến đấu hơn lao động), … cuối cùng cũng đã thu phục được Mãnh Ngưu bộ lạc một cách hòa bình.

Thế là Văn Đức lĩnh địa đã có 5 hạ thuộc lĩnh địa : Tây thủy trại (cấp độ 3), Đông sơn trại (cấp độ 3), Mãnh Ngưu bộ lạc (cấp độ 2), Thủy Linh thôn (cấp độ 2) và Triều Dương thôn (cấp độ 2). Toàn đảo đến lúc này cơ bản đã thống nhất dưới quyền thống trị của Giang Phong.

Ngay khi Mãnh Ngưu bộ lạc chính thức trở thành hạ thuộc lĩnh địa, Giang Phong chợt nghe hệ thống thông báo :

- Đinh. Chúc mừng Thiếu Quân kiểm soát hoàn toàn Lâm Hải đảo, đã có thể chính thức thống nhất toàn đảo. Xin hỏi có chấp thuận hay không ? Yêu cầu : trung phẩm ngọc thạch 1, ngọc khí 3, Nguyên lực 10.

Trung phẩm ngọc thạch thì Giang Phong có sẵn, ngọc khí thì trong số chiến lợi phẩm cũng có, chỉ thiếu Nguyên lực. Giang Phong suy nghĩ thật nhanh, rồi gọi Long nhi đến, mượn tạm ít Thần lực kết tinh của Long nhi để bổ sung Nguyên lực. Sau khi đủ điều kiện, Giang Phong mới nói :

- Chấp thuận.

- Đinh. Chúc mừng Thiếu Quân chính thức thống nhất Lâm Hải đảo.

- Đinh. Chúc mừng Thiếu Quân. Văn Đức lĩnh địa đã có thể chuẩn bị kiến tạo thần quốc. Hy vọng Thiếu Quân tiếp tục cố gắng.

Lúc này, trên Ngọc thạch bi đã xuất hiện thêm một thanh chức năng mới : kiến tạo thần quốc. Đương nhiên, để có thể kiến tạo thành công, tài lực vật lực cần dùng không phải ít, ngoài ra còn yêu cầu lĩnh chủ phải là đại thần (thượng vị thần tiến giai thành đại thần, đạo hạnh ít nhất 5.000 năm), phải thống nhất được ít nhất 1 địa khu (Lâm Hải đảo nằm tách biệt với lục địa, tuy diện tích không lớn nhưng cũng được xem như là 1 địa khu), phải có ít nhất 10 hạ thuộc lĩnh địa, phải có ít nhất 5 thuộc thần giai vị từ cao vị thần trở lên. Tuy Giang Phong rất hy vọng sớm kiến tạo được thần quốc, nhưng trước những điều kiện trên, xem ra không thể gấp được rồi. Cần có thời gian cũng cố thực lực, lại còn phải thu góp một lượng lớn tài lực vật lực nữa.