Suất quân đến khu vực cách trại thủy tặc khoảng 2 kilômét, Giang Phong tìm nơi có nhiều bụi rậm ven đường, cho chúng thần binh mai phục, rồi lệnh ngưu ma nhân Lô Lô dẫn chúng ngưu ma nhân đến quấy nhiễu trại thủy tặc, dẫn dụ bọn chúng đến khu vực phục kích.
Chúng ngưu ma nhân hò reo vang dội, rầm rộ kéo đến trước trại thủy quân, không ngừng hò hét mắng chửi bọn thủy tặc, đồng thời vung vũ khí đập phá trại tường. Trại thủy tặc không phải thành trấn, nên trại tường chỉ được xây dựng bằng gỗ, sao chịu được sức lực của chúng ngưu ma nhân. Sau một lúc, một đoạn trại tường đã sụp đổ.
Bị chúng ngưu ma nhân mắng nhiếc thậm tệ (ngưu ma nhân đâu khi nào lại nói văn hoa), lại còn bị phá hủy trại tường, bọn thủy tặc vô cùng phẫn nộ, quát tháo inh ỏi, đòi xông ra đánh nhau với địch nhân để báo cừu rửa hận. Thủy tặc thủ lĩnh liền phái gã phó thủ lĩnh suất lĩnh 40 chiến sĩ xông ra đánh đuổi địch nhân. Thủy tặc hiện trường thủy tính, giỏi chiến đấu trên mặt nước, lực lượng không thể sánh bằng bọn sơn tặc, do đó cũng cần ít nhất 2 người mới địch nổi 1 ngưu ma nhân.
Chúng ngưu ma nhân thấy địch nhân xông ra, giao chiến chiếu lệ rồi kéo nhau tháo chạy. Tuy vậy, bọn họ vẫn không quên vừa chạy vừa mắng nhiếc khiến cho bọn thủy tặc lửa giận ngút trời, quát tháo inh ỏi, đuổi theo bén gót.
Không bao lâu sau, cả bọn đã chạy đến chỗ mai phục. Từ hai bên vệ đường, rất nhiều mũi tên bắn ra, rải xuống đầu bọn thủy tặc. Tiếp đó, 2 đội thần binh xông ra đón đánh. Chúng ngưu ma nhân cũng quay lại, phân lấy 20 gã thủy tặc. Ngoài ra, 2 đội thần binh còn lại ở bên ngoài dùng cung tên trợ chiến, nhắm bắn bọn thủy tặc đang bận lo đối phó chúng thần binh cận thân chiến đấu. Riêng gã thủy tặc phó thủ lĩnh do Giang Phong, Giang Thạch Khê và ngưu ma nhân Lô Lô ứng phó. Bọn Giang Phong không có ý định trực tiếp giải quyết đối phương, chỉ cần cầm chân gã ta để chúng thần binh có thể yên tâm vây đánh bọn thủy tặc lâu la là được.
Kết thúc trận chiến sớm nhất thuộc về phía chúng ngưu ma nhân. Mỗi ngưu ma nhân thực lực đều mạnh hơn thủy tặc, nên khi một đối một đã giành chiến thắng dễ dàng. Sau khi đã đánh cho đối phương đều trọng thương nằm la liệt dưới đất, theo sự căn dặn ban đầu của Giang Phong, bọn họ không lập tức sát tử mà giao lại cho chúng thần binh giải quyết, rồi quay sang vây đánh gã thủy tặc phó thủ lĩnh.
Đến lúc này, gã thủy tặc phó thủ lĩnh lọt giữa vòng vây, tình thế nghìn cân treo sợi tóc. Cho dù gã có là trung vị thần, nhưng bị 1 cao vị thần và hơn 20 hạ vị thần vây đánh, tình thế chẳng khả quan chút nào. Đặc biệt là do Giang Phong và Giang Thạch Khê luân phiên phóng thạch tiễn và ngũ lôi công kích, làm gã ta không thể nào rảnh tay thi triển kỹ năng. Muốn thi triển Thần thuật, Thiên thuật thì không thể nào lập tức phát xuất (thuấn phát), mà đều cần phải niệm chú bắt quyết. Chỉ khi nào kỹ năng thấp hơn 3 cấp độ mới có thể thuấn phát. Ví dụ như Giang Phong là cao vị thần, có thể thuấn phát từ cấp độ bán thần kỹ năng trở xuống. Thêm vào đó, bị ngũ lôi đánh trúng, còn có thể bị tê liệt tạm thời từ 1 đến 3 giây, khiến cho tình thế của gã càng thêm hung hiểm.
Tình thế cực kỳ hiểm nghèo, gã thủy tặc phó thủ lĩnh chỉ còn có thể liều mạng chống cự. Bọn Giang Phong cũng tăng gia áp lực, hy vọng sớm giải quyết được đối phương.
Sau một lần gã thủy tặc phó thủ lĩnh bị ngũ lôi đánh trúng, toàn thân tê liệt mất 2 giây, ngưu ma nhân Lô Lô tranh thủ chớp lấy thời cơ, vung Cự hình Đại đao (nặng gấp 5 lần Đại đao thông thường) bổ vào chân đối phương. Gã thủy tặc phó thủ lĩnh trúng đòn, chân bị thương, trọng tâm mất bình hành, ngã người về một bên. Lập tức có 20 thanh mộc côn đồng loạt đập xuống, lực lượng cực mạnh khiến gã ta ngã lăn ra đất. Chúng ngưu ma nhân cả mừng lớn tiếng hò reo, vận toàn lực vung mộc côn đập nhầu. Đối phương nằm dưới đất, bọn họ cứ dụng lực mà đập xuống, không cần phải nhắm gì cả. Ngưu ma nhân Lô Lô cũng huơ Cự hình Đại đao tham gia công kích.
Hồi lâu sau, thấy gã thủy tặc phó thủ lĩnh chỉ còn lại chút hơi tàn, Giang Phong mới ngăn chúng ngưu ma nhân lại, rồi gọi thần binh đến bắt trói gã ta. Trong khi đó thì số thủy tặc còn lại đã bị giải quyết từ lâu rồi. Trận chiến này, bọn Giang Phong quá nửa bị thương nhẹ, giải quyết được 41 địch nhân, trong đó có 1 trung vị thần, sát tử 7 người, bắt giữ 34 người. Giang Phong lần này không cho hủy thi diệt tích mà vẫn giữ lại đó, đợi bọn họ trọng sinh thì lại bắt giữ làm tù binh.
Tiếp đó, Giang Phong lại truyền lệnh mọi người lớn tiếng hò reo quát tháo, càng lớn tiếng càng tốt, ra vẻ như đang chiến đấu kịch liệt. Nơi đây chỉ cách trại thủy tặc khoảng 2 kilômét, nếu thanh âm đủ lớn, cho dù ở trại thủy tặc không nghe rõ ràng thì cũng có thể nghe được loáng thoáng, đặc biệt là thanh âm của chúng ngưu ma nhân, bọn họ một khi đã gân cổ lên hò hét, thanh âm rất lớn, cực kỳ lớn.
Quả nhiên, sau một lúc đã thấy gã thủy tặc thủ lĩnh suất lĩnh 20 gã thủy tặc lâu la còn lại kéo đến tiếp ứng đồng bọn. Trong lúc ở trại thủy tặc chờ đợi, bọn họ nghe được thanh âm chiến đấu từ xa vọng về, ước đoán đồng bọn đang cùng địch nhân giao chiến, nên kéo quân đến trợ chiến. Nào ngờ …
Lần này bọn Giang Phong nhân số, thực lực đều mạnh hơn bọn thủy tặc gấp 3 lần, không còn cố kỵ gì nữa, xông ra ngăn chặn. Dựa vào kinh nghiệm chiến đấu khi nãy, Giang Phong giao 20 gã thủy tặc lâu la cho 4 đội thần binh (44 người) liên hợp giải quyết. Riêng gã thủy tặc thủ lĩnh vẫn do Giang Phong, Giang Thạch Khê và chúng ngưu ma nhân hợp lực công kích. Gã thủy tặc thủ lĩnh này thực lực không mạnh hơn gã phó thủ lĩnh bao nhiêu, làm sao chống nổi chiến thuật có phần âm hiểm của Giang Phong, sau một lúc chống cự liền bị ngưu ma nhân Lô Lô vung Cự hình Đại đao bổ vào chân, rồi bị chúng ngưu ma nhân dụng mộc côn đập nhầu, rơi vào tình cảnh giống hệt như gã thủy tặc phó thủ lĩnh khi nãy.
Bọn thủy tặc lâu la cũng không khá hơn bao nhiêu, sau một hồi kiệt lực chống cự rồi cũng bị chúng thần binh giải quyết, tử trận 3, bị bắt 17. Hơn 50 gã thủy tặc tù binh bị trói thành một hàng, ai nấy ngồi ủ rũ, dáng vẻ thảm não vô cùng.
Giang Phong để lại 2 đội thần binh giao cho Giang Thạch Khê chỉ huy để trông coi tù binh, sau đó suất lĩnh 2 đội thần binh và chúng ngưu ma nhân tiến về phía trại thủy tặc. Hiện tại chỉ có Giang Phong mới chỉ huy được chúng ngưu ma nhân, mà bọn họ cũng chỉ chịu nghe lệnh một mình Giang Phong. Còn Giang Thạch Khê chỉ là hạ vị thần, bất quá ngang hàng với bọn họ, không thể chỉ huy bọn họ được. Hơn nữa, tính cách của ngưu ma nhân là như thế, chỉ nhận đồng những ai ‘đạo cao đức trọng’ (Giang Phong là cao vị thần – đạo cao; đồng thời cũng là Hiền giả - đức trọng), và đã nhận ai rồi thì chỉ nhận người đó mà thôi. Giang Thạch Khê không đủ năng lực và uy tín để khiến bọn họ nhận đồng.
Giờ đây trong trại thủy tặc chỉ còn lại hơn 90 người, mà toàn là người già, phụ nữ và trẻ con. Khi Giang Phong dẫn quân ập vào, cả bọn cuống cuồng tháo chạy. Nhưng tình huống quá bất ngờ, bọn họ không thể chạy đâu cho kịp, đành kéo đến Tụ nghĩa sảnh ở giữa trại đóng cửa cố thủ.
Nhìn thấy trong trại thủy tặc không xuất hiện tình trạng hỗn loạn như mong đợi, Giang Phong nghi ngờ trong trại vẫn còn tồn tại một thủ lĩnh bí mật khác, liền cho bao vây Tụ nghĩa sảnh, sau đó phái vài viên thần binh ra bến, mang hết thuyền bè ở đó ra xa bờ. Dưới bến có 4 chiếc Trung thuyền và 12 chiếc Tiểu thuyền, được cột vào nhau và bơi ra xa.
Xong đâu đấy, Giang Phong lệnh cho ngưu ma nhân Lô Lô phá cửa Tụ nghĩa sảnh. Gã bức đến trước cửa, giơ cao Cự hình Đại đao, rồi bổ mạnh xuống. Sức lực của gã rất mạnh, Cự hình Đại đao rất nặng, kết quả là lực lượng kinh hồn. Chỉ sau vài nhát bổ xuống, cửa lớn của Tụ nghĩa sảnh đã bị bổ làm đôi. Ngưu ma nhân Lô Lô liền dẫn đầu chúng ngưu ma nhân tràn vào bên trong, dồn ép đối phương vào một góc. Một số người muốn phản kháng, nhưng toàn là người già và trẻ con, chẳng ai địch nổi một chiêu của chúng ngưu ma nhân. Chỉ trong chốc lát đã có hơn chục người thọ thương, nằm lăn dưới đất.
Giang Phong dưới sự hộ vệ của đội thần binh tiến vào bên trong Tụ nghĩa sảnh. Đến lúc này, Giang Phong mới nhìn thấy vị thủ lĩnh bí mật kia. Đó là một lão già râu tóc bạc trắng, được 2 gã thủy tặc lâu la hộ vệ. Nhìn y phục và trang bị của lão, Giang Phong đoán rằng có lẽ chức nghiệp của lão là vu sư, nhưng chắc chắn giai vị không cao, bởi Giang Phong không cảm thấy có chút oai hiếp nào.