Lại nói, khi phát hiện toán sơn tặc, Giang Phong quyết định sẽ theo dõi bọn chúng rồi mới quyết định có tấn công hay không, liền bảo chúng thần binh và ngưu ma nhân Lô Lô ở lại khu rừng chờ đợi, còn Giang Phong cùng Giang Thạch Khê đi theo phía sau đám sơn tặc để thám thính tình hình.
Cả hai theo dõi một lúc thì nhìn thấy bọn sơn tặc tản ra tứ phía vây bắt bò rừng. Hóa ra bọn chúng đi săn. Tuy là sơn tặc, nhưng ở trên hòn đảo thế này, không phải lúc nào cũng có cơ hội làm đúng nghề chính - cướp bóc, thành ra muốn khỏi chết đói, chúng sơn tặc cũng phải làm nghề tay trái – săn bắn. Giang Phong lập tức tính toán xem làm cách nào để tiêu diệt hết toán sơn tặc này mà phía mình ít tổn thất nhất. Vấn đề ở chỗ phía Giang Phong đông người hơn, nhưng chúng thần binh thực lực chưa cao. Cách thức đơn giản nhất là phục kích, nhưng muốn có lợi nhất thì phải chọn đúng thời cơ.
Sau một lúc, toán sơn tặc đó đã săn được một con bò rừng. Gã tiểu đầu mục (tương đương đội trưởng trong quân đội) bảo hai gã sơn tặc lâu la hợp nhau khiêng. Giang Phong thấy vậy, liền quyết định sẽ phục kích, nên cùng Giang Thạch Khê quay trở lại khu rừng nơi chúng thần binh đang nghỉ ngơi. Hai gã sơn tặc lâu la phải khiêng bò rừng, làm cho lực lượng công kích của bọn sơn tặc tạm thời thiếu đi hai người, lượt tấn công đầu tiên chỉ có 9 gã sơn tặc có thể kịp thời phản ứng. Hai gã sơn tặc lâu la khiêng bò rừng có muốn phản ứng cũng bị chậm trễ ít nhiều.
Giang Phong tính toán một lúc, rồi chia chúng thần binh ra làm đôi, chia nhau mai phục hai bên vệ đường. Giang Phong và Giang Thạch Khê mỗi người chỉ huy một toán. Chúng thần binh lắp tên sẵn sàng, chỉ chờ nhìn thấy bọn sơn tặc là giương cung ngắm bắn.
Sau gần nửa giờ, toán sơn tặc kia đã trở về, sắp đi ngang qua nơi bọn Giang Phong mai phục. Bọn chúng thu hoạch phong hậu, săn được 2 con bò rừng, thành ra phải cử 4 gã sơn tặc lâu la khiêng. Gã sơn tặc tiểu đầu mục đi đầu, sau lưng gã là 2 gã sơn tặc lâu la, tiếp đó là 4 gã khiêng bò rừng, và cuối cùng là 4 gã nữa.
Đợi bọn chúng đi vào tầm bắn, Giang Phong phóng một đạo lôi điện vào gã tiểu đầu mục :
- Ngũ lôi chính khí.
Đạo lôi điện của Giang Phong vừa phóng ra, đồng thời cũng là hiệu lệnh công kích, 22 mũi tên đồng loạt bắn ra, cùng với đó là 1 tảng đá và một đạo pháp thuật – thạch tiễn. Ngưu ma nhân Lô Lô sức lực rất mạnh, không thể sử dụng được Khinh cung, nên đành phải dùng đá tấn công. Còn đạo pháp thuật đương nhiên là của Giang Thạch Khê, gã là pháp sư chứ không phải chiến sĩ.
Gã sơn tặc tiểu đầu mục bất hạnh nhất, vì đi đầu tiên và ngoại hình quá nổi bật giữa toán sơn tặc, nên trở thành mục tiêu ưu tiên công kích. Đạo lôi điện, pháp thuật, tảng đá cùng với 8 mũi tên từ hai hướng đều nhắm vào gã. Số mũi tên còn lại chia đều cho 2 gã sơn tặc lâu la đi phía sau gã. Chỉ sau loạt công kích đầu tiên, cả ba đều đã trọng thương. Đặc biệt, tảng đá mà ngưu ma nhân Lô Lô ném ra, đối với ngưu ma nhân Lô Lô cũng chỉ bình thường, nhưng đối với gã sơn tặc tiểu đầu mục thì … quá khủng bố, đã khiến gã gãy xương sống. May cho gã là ngưu ma nhân Lô Lô ném không chuẩn xác, chứ nếu ném trúng đầu, có khi gã đã gãy cổ, tử vong ngay rồi. Còn 3 gã sơn tặc lâu la ở phía sau, mỗi gã bị 7 mũi tên nhắm bắn, trúng 5, 6 mũi, đều thọ thương ngã lăn ra đất. Toán sơn tặc giảm viên 3 tên, chiến lực giảm mạnh.
Bị tập kích bất ngờ, số sơn tặc còn lại vừa kinh sợ vừa tức giận, vội vã rút đao giương cung tiến hành phản kích. Còn 4 gã khiêng bò rừng cũng ném con bò rừng xuống đất. Nhưng lúc này, lượt công kích thứ hai đã đến. Lần này, lôi điện, thạch tiễn, tảng đá và 22 mũi tên ngắm bắn vào 4 gã sơn tặc lâu la đi sau cùng, khiến cho 1 tử vong, 3 trọng thương.
Lượt bắn thứ hai khiến cho toán sơn tặc lại giảm viên, dù vậy, cũng có 3 mũi tên bị bọn chúng bắn ra, và thật không may cho Giang Phong, đã bị một trong ba mũi tên đó bắn trúng, thọ thương. Đây là lần đầu tiên Giang Phong bị thương.
Mọi người cả kinh, Giang Thạch Khê thay quyền chỉ huy, quát lớn :
- Xung phong.
Chúng thần binh để lại 2 người bảo hộ Giang Phong, còn lại đều xông ra vây đánh toán sơn tặc. Ngưu ma nhân Lô Lô xông ra đầu tiên, vung mộc côn nhắm bọn sơn tặc mà đập nhầu. Lực lượng của gã thật ghê gớm. Côn đầu tiên, đánh ngã 1 gã sơn tặc lâu la. Côn thứ hai, đánh bay gã khác. Côn thứ ba, … Không có côn thứ ba, bởi lúc này 2 gã sơn tặc lâu la còn lại đã bị chúng thần binh bao vây chặt chẽ, không có chỗ cho ngưu ma nhân Lô Lô xen vào.
Hai mươi người vây đánh 2 người, dù chúng thần binh thực lực hơi kém một chúng, thì cũng là lực lượng mà 2 gã sơn tặc lâu la không thể đề kháng. Sau mấy hiệp chiến đấu, 2 gã cùng lúc bị giải quyết.
Nhìn mấy gã sơn tặc bị thương đang nằm dưới đất, Giang Phong bảo :
- Trói lại.
Chúng thần binh tỏa ra, đè bọn sơn tặc xuống, trói lại. Từ lần bắt giữ đàn heo rừng tập kích lĩnh địa, dây thừng đã trở thành một loại vũ khí cần thiết của chúng thần binh, dùng để trói mãnh thú, địch nhân bắt được. Sau đó, mọi người thanh lý chiến trường, kiểm điểm chiến lợi phẩm. Giang Phong bảo chúng thần binh đào hố trong rừng, bỏ xác những gã sơn tặc tử vong xuống đó, rồi lấp lại phi tang. Thực lực chưa đủ mạnh, Giang Phong chưa muốn trực diện chiến tranh với trại sơn tặc. Chiến lợi phẩm ngoài vũ khí trang bị của bọn sơn tặc, còn có hai con bò rừng. Đặc biệt, Giang Phong tìm thấy trên người gã sơn tặc tiểu đầu mục một quyển trục cũ kỹ, lụa đã ố vàng và loang lỗ nhiều chỗ.
“Lâm Hải đảo địa đồ (đơn giản bản) : bản đồ sơ lược địa hình Lâm Hải đảo.”
Hóa ra hòn đảo này gọi là Lâm Hải đảo. Hòn đảo nằm ngay cửa biển nên gọi là Lâm Hải, tên gọi chẳng mang chút ý nghĩa biểu trưng nào. Trên bản đồ chỉ vẽ sơ lược nơi nào có rừng, nơi nào là đồi núi, không có chú thích, không cho biết nơi nào có bộ lạc, thôn làng. Giang Phong đã biết được trên đảo ngoài lĩnh địa của Giang Phong ít nhất còn có trại sơn tặc, bộ lạc của ngưu ma nhân Lô Lô và bộ lạc của lão già Thủy Tịnh gặp hôm qua. Nhưng dù sao có được địa đồ cũng còn hơn không.
Giang Phong đã thọ thương, chiến lợi phẩm cũng phong hậu, mọi người liền quay về lĩnh địa. Đúng ra Giang Phong có thể thi triển kỹ năng bổ sung linh huyết (sinh mạng trị) cho mình, nhưng vì tiếc tiêu hao 1 điểm Nguyên lực nên cứ để tự nhiên hồi phục. Ở thượng giới Giang Phong chưa từng nhìn thấy hay nghe nói đến lam dược, hồng dược. Còn tự nhiên hồi phục, mỗi ngày mới hồi phục một lần, tương ứng với giai vị. Chẳng hạn như Giang Phong là cao vị thần, tương ứng với cấp độ 4 (bán thần - 1, hạ vị thần – 2, trung vị thần – 3, cao vị thần - 4, thượng vị thần - 5), do đó mỗi ngày hồi phục được 4 điểm Nguyên lực, 4 điểm linh huyết.
Trở về lĩnh địa, trước tiên cần an bài bọn sơn tặc tù binh. Trong lĩnh địa không có Nhà giam, tạm thời Giang Phong cho trói bọn chúng lại, giam trong Binh doanh, giao cho chúng thần binh canh giữ. Sau đó, Giang Phong hỏi kỹ ngưu ma nhân Lô Lô vị trí bộ lạc của gã, vốn được gọi là Mãnh Ngưu bộ lạc (tên gọi các bộ lạc của các tộc kiểu như ngưu ma nhân thường ít văn hoa), rồi ghi chú vào địa đồ. Gã còn biết cả vị trí thôn của lão già Thủy Tịnh, gọi là Thủy Linh thôn. Còn vị trí trại sơn tặc, Giang Phong giao cho Giang Thạch Khê việc tra hỏi bọn sơn tặc tù binh, khi có kết quả sẽ ghi chú vào sau. Bức địa đồ này đối với Giang Phong là rất cần thiết. Có được nó, đối với lĩnh địa, đối với Giang Phong là rất có lợi.
Đến bữa tối, đang ăn, ngưu ma nhân Lô Lô chợt nghĩ đến bộ lạc của gã, tìm đến Giang Phong gãi đầu gãi tai, ấp úng nói :
- Đại nhân. Mãnh Ngưu bộ lạc hiện đang thiếu lương thực. Đại nhân có quá nhiều lương thực luôn, có thể giúp cho Mãnh Ngưu bộ lạc chút ít.
Giang Phong mỉm cười nói :
- Lĩnh địa tuy có nhiều lương thực, nhưng đó là để dành sắp tới chiêu mộ thêm thôn dân. Chiêu mộ 1 người, mất 50 đơn vị lương thực, số đó đủ cho ngươi ăn 10 ngày đấy.
Thấy ngưu ma nhân Lô Lô lộ vẻ thất vọng, Giang Phong mỉm cười nói tiếp :
- Tuy vậy, nếu như Mãnh Ngưu bộ lạc thiếu lương thực, có thể cho người đến đây làm việc cho ta, đổi lấy lương thực. Bọn họ không mạnh bằng ngươi, ta chỉ có thể trả công 3 đơn vị lương thực mỗi ngày mà thôi.
Ngưu ma nhân Lô Lô cả mừng nói :
- Đủ rồi, đủ rồi. Chiến sĩ của bộ lạc chỉ cần ăn 3 đơn vị lương thực mỗi ngày. Có điều bộ lạc thiếu lương thực, chỉ có thể cho mọi người ăn 2 đơn vị lương thực. Trong bộ lạc không ai được ăn no cả.
Ngưu ma nhân không biết trồng trọt, chăn nuôi, chỉ có thể săn bắn, nên bữa đói bữa no. Mãnh Ngưu bộ lạc còn tệ hơn, không bữa nào được no cả.