Vương Mệnh

Vương Mệnh - Chương 18: Cáo Thị




Sau khi giao tưởng lệ “Thủy long huy chương” cho Giang Phong, Lão tổng trấn lại cười nói :

- Lục Hoa Trấn xem như của hai huynh đệ chúng ta. Huynh đệ phụ ta kinh doanh bản trấn, sau này doanh lợi ta sẽ chia cho huynh đệ 1 thành.

Kinh hỉ a. Sau này mà phát triển lên, tài nguyên sẽ cuồn cuộn đổ về a. Đối với một tòa đại trấn thì 1 thành chẳng nhiều, nhưng đối với một mình Giang Phong thì … phát tài a. Giang Phong mừng rỡ, hỏi ngay :

- Lão ca có kế hoạch gì không ?

Lão tổng trấn nói :

- Hiện tại bản trấn có 2 vấn đề lớn cần giải quyết. Thứ nhất là nhân khí, người thì ngày càng nhiều mà lộn xộn cũng ngày càng tăng. Những người mới đến kia đều tinh lực quá thịnh, ưa sinh sự đánh nhau, khiến bản trấn hỗn loạn cả lên. Cần phải làm gì đó. Ta định cho tổ chức một cuộc tỷ võ, để bọn họ có chỗ mà phát tiết. Vấn đề ở chỗ dù ta đã có thỉnh thị nhưng triều đình vẫn chưa hồi đáp, nghe đồn rằng vì muốn chờ các nơi khác đủ điều kiện rồi mới đồng loạt tổ chức. Nhưng chúng ta không thể chờ được. Huynh đệ có đề xuất gì không ?

Giang Phong suy nghĩ giây lát, hỏi :

- Nếu tiểu đệ đứng ra tổ chức, lão ca chỉ giúp tuyên truyền thì có trái quy định không ?

Lão tổng trấn vỗ án nói :

- Hay. Chủ ý hay. Huynh đệ đứng ra tổ chức, không ai có thể nói gì ta được. Tuyệt diệu. Tuyệt diệu a.

Thật ra chỉ là lấy danh nghĩa thôi, mọi sự đã có lão tổng trấn lo, mà đối Giang Phong còn có lợi nữa. Giang Phong hỏi :

- Lão ca định tổ chức thế nào ?

Lão tổng trấn nói :

- Chúng ta sẽ dựng lôi đài tại quảng trường trước Nha Phủ. Vòng sơ tuyển cho các ứng viên tỷ đấu với bổ khoái, nếu qua được 10 chiêu xem như hợp cách, được vào vòng sau. Vòng đấu loại trực tiếp thì cứ chia cặp đấu cho đến khi còn lại người cuối cùng. Giải thưởng … Theo huynh đệ thì thứ gì có thể hấp dẫn được bọn họ ?

Giang Phong nói :

- Trang bị, kim tệ.

Lão tổng trấn cười nói :

- Thế thì dễ, gì chứ trang bị và kim tệ thì bản trấn chẳng thiếu. Bạch ngân trang bị được không ?

Giang Phong cười nói :



- Tiểu đệ cũng muốn đăng ký tham gia đó nha.

Lão tổng trấn phì cười :

- Bạch ngân trang bị đối huynh đệ có lạ gì đâu. Ta xem nếu huynh đệ muốn thì có thể trang bị nguyên bộ nữa là. Lôi đài tỷ võ huynh đệ không được tham gia, nếu không với thanh vọng của huynh đệ, ai còn dám đăng ký nữa. Vả lại huynh đệ là ban tổ chức mà, có muốn tham gia cũng không được đâu.

Giang Phong lắc đầu cười. Quả thật sau khi hoàn thành nhiệm vụ “Khai thông lộ tuyến”, Giang Phong thu được không ít bạch ngân trang bị. Chỉ tiếc vì là “người nhà” nên không thể tham gia đấu võ đài, mất đi cơ hội thực chiến tích lũy kinh nghiệm chiến đấu.

Giang Phong nói :

- Vậy lão ca hãy cho đăng cáo thị, Tử Long Các tổ chức lôi đài tỷ võ, ngày hôm nay bắt đầu tiếp nhận ứng viên đăng ký và sơ tuyển cho đến hết ngày mai. Ngày kia sẽ đấu loại trực tiếp. Giải thưởng cho người vô địch là 1 kiện bạch ngân trang bị.

Lão tổng trấn khen phải, lập tức viết cáo thị, sai nha dịch dán lên các bảng thông báo khắp trấn, đồng thời còn cho người đứng trên vọng lâu tuyên đọc. Tiếp đó phái ngay 1 viên sư gia và 2 viên bổ khoái đến Tử Long Các thực hiện việc đăng ký và tổ chức sơ tuyển.

Chẳng mấy chốc, toàn trấn xôn xao, mọi người vây quanh các bảng thông báo đọc cáo thị, rồi người này truyền tai người kia, chẳng mấy chốc người người đều biết. Cáo thị viết rằng :

“Cáo rằng :

Từng nghe : tổ tiên khổ công mở nước, tử tôn phải gắng giữ gìn. Lòng thượng võ dân ta ai cũng có, nghĩa núi sông hiệp khách vẫn không quên.

Nay bậc dũng giả trong thiên hạ, tài ba hơn người, chỉ bởi nhân quân chưa biết nên chưa tiến được. Ta nhớ đến lệ của tiền nhân, lập đài tỷ võ, cho các bậc dũng giả có chỗ thi thố tài năng, cũng để đấng nhân quân biết mà trọng dụng.

Nay Tử Long Các ta tuyên cáo đến anh hùng thiên hạ, mở lôi đài tỷ võ tranh hùng, ai tài ba năng lực hơn người, mau đăng ký giành ngôi đệ nhất.

Nhận đăng ký từ giờ trương bảng, đến ngày kia Bính Tý đăng đài. Để không phụ lòng dũng sĩ, để tỏ rõ tiếng trọng tài, ta lấy bạch ngân trang bị nhất kiện để tưởng lệ người đệ nhất. Đệ nhị vị thanh đồng trang bị nhất kiện, từ đệ tam đến đệ thập kim tệ 2. Mong bậc anh tài hết lòng ra sức.

Định An Châu, Lục Hoa Trấn, Tử Long Các chủ cáo.”

Tiếp đó, toàn văn cáo thị được ai đó đưa lên diễn đàn, rồi tin tức nhanh như gió lan truyền khắp toàn quốc. Những người chơi ở các trấn khác đua nhau hô hào bất công, tại sao không tổ chức ở trấn của bọn họ, tại sao bọn họ không thể tham gia được. Ai nấy đều nhìn bạch ngân trang bị mà đỏ mắt, đồng lòng đòi ban tổ chức phải dời ngày thi lại để bọn họ kịp đến tham gia. Đối với đa số người chơi, hiện tại hắc thiết trang bị cũng đã là bảo bối rồi. Còn người chơi thuộc địa hạt Lục Hoa Trấn hoan hỉ ra mặt, đua nhau hoan hô ban tổ chức, hoan hô Tử Long Các chủ. Những lời hoan hô, phàn nàn tràn ngập cả diễn đàn, náo động cả mấy ngày, đó là chuyện sau.

Trong lúc bên ngoài đang xôn xao, tại Nha Phủ, Giang Phong và lão tổng trấn vẫn tiếp tục bàn bạc việc tổ chức lôi đài. Giang Phong nói :

- Lão ca. Theo ý tiểu đệ, sau khi tổ chức xong, ta vẫn để lôi đài đấy để trấn dân có chỗ mà phát tiết mỗi khi tinh lực quá thịnh, cũng như để những người có hiềm khích có chỗ giải quyết ân oán tư thù. Nếu tổ chức bán vé vào xem thì cũng có thêm một khoản thu nhập.

Lão tổng trấn khen phải :

- Có như thế bản trấn mới bớt hỗn loạn. Để ta bảo sư gia tìm khu đất trống gần giáo trường chuẩn bị thi công. Còn lôi đài cứ tạm dựng ở trung tâm quảng trường. Lần này tỷ võ chắc chắn sẽ có rất đông người đến xem.

Giang Phong lại nói :



- Sát bên quảng trường là Tử Long Các và Bách Hoa Lâu, chúng ta cho dựng bao gian trên đó, những người có tiền có thể thoải mái xem tỷ võ mà khỏi phải chen lấn với người khác.

Lão tổng trấn cũng nói :

- Chúng ta cũng sẽ cho đổ trường tổ chức dự đoán kết quả trận đấu để tạo hứng thú cho người xem.

Một già một trẻ bàn bạc chuyện kiếm tiền cực kỳ hợp ý. Xong đâu đấy, Giang Phong hỏi :

- Đó mới là vấn đề thứ nhất, còn vấn đề thứ hai thì thế nào ?

Lão tổng trấn thở dài nói :

- Trong địa hạt trấn ta có một trại cường đạo đông đến mấy trăm tên, cực kỳ hung hãn, thường hay xuất trại quấy nhiễu dân chúng. Bọn chúng dựa vào chỗ hiểm yếu chống giữ, quan binh truy quét mãi chẳng được. Bọn cường đạo này nếu không trừ, bản trấn khó mà yên ổn phát triển được.

Giang Phong suy nghĩ một lúc, nhìn đặc tính của “Thủy long huân chương”, rồi hỏi :

- Tiểu đệ có thể chỉ huy sĩ binh trong trấn ?

Lão tổng trấn nói :

- Được chứ, nhưng với uy vọng của chúng ta, chỉ có thể chỉ huy được 256 binh sĩ mà thôi, nhân số cũng chỉ tương đương bọn cường đạo, nếu bọn chúng cố thủ không ra thì chúng ta khó mà tiêu diệt được.

Giang Phong gật đầu :

- Để tiểu đệ nghĩ cách. Chuyện này cứ giao cho tiểu đệ.

Lão tổng trấn hoan hỉ nói :

- Huynh đệ quả là phúc tinh của ta. Ta thấy huynh đệ đi mã xa của Mã trường, tốc độ chậm chạp có khi lỡ việc. Từ khi thăng cấp lên Thành trấn, trong Nha Phủ có mấy lượng cao cấp mã xa, huynh đệ cứ lấy 1 lượng mà dùng.

Ngừng lời giây lát, lão lại nói thêm :

- Theo quy định, huynh đệ có thế lấy 1 phần 10 cơ số quân dưới quyền làm thân vệ, và lấy 1 phần 10 số thân vệ làm hộ vệ.

Giang Phong nhẩm tính, có thể lấy 25 thân vệ, rồi tuyển ra hai hộ vệ. Vì Giang Phong cùng lão tổng trấn hợp tác kiếm tiền nên mới được đặc quyền như thế, chứ người khác dù có uy vọng cao cũng không thể được. Hai vấn đề lớn đều có cách giải quyết, lão tổng trấn vui vẻ, đích thân dẫn Giang Phong đi chọn mã xa. Trong Xa phòng có 4 lượng mã xa, trang hoàng sang trọng, rèm che nệm gấm, phân biệt 4 màu : vàng, đỏ, trắng, đen. Cao cấp mã xa do tuấn mã kéo, tốc độ đạt đến 80 dặm 1 canh giờ. Đương nhiên Giang Phong chọn cỗ xe màu trắng. Lão tổng trấn cấp cho cả mã phu. Nhân tiện, Giang Phong lấy thêm 1 trung cấp quản gia về thay cho lão sơ cấp quản gia ở Ẩn Long Cư.

Từ biệt lão tổng trấn, Giang Phong rời Nha Phủ, đem mã xa thuê của Mã trường đi trả, rồi dùng mã xa của Nha Phủ đi đến Giáo trường.