Vương Mệnh

Vương Mệnh - Chương 126: Sơn Thần




Lại nói, một trận hỏa tai đã tiêu diệt hy vọng cuối cùng của Tây La nguyên soái. Man binh hỗn loạn tranh giành đường chạy xuống núi, ai nấy cũng đều muốn nhanh chân xuống trước, do đó mà chém giết lẫn nhau đã diễn ra, và ngày càng khích liệt. Thêm vào đó, dã thú trong rừng bị động, ùn ùn chạy theo gia nhập loạn quân, khiến tình hình càng thêm hỗn loạn. Ngọn lửa chưa đuổi đến nơi, thế nhưng mỗi phút, mỗi giây đều có Man binh tử vong.

Man binh cuống cuồng tranh nhau chạy xuống núi, mong có thể thoát khỏi hỏa tai. Nhưng sức người sao bằng hỏa thế. Man binh chạy loanh quanh trong rừng rậm, tốc độ không thể nào bằng được ngọn lửa. Chẳng mấy chốc mà lửa đã đuổi đến nơi, dìm tất cả Man binh dưới biển lửa.

Cận hai vạn Man binh chìm trong biển lửa, quỷ khốc lang hào, thê thảm vạn phần.

Giang Phong đứng trên đỉnh núi, ngắm nhìn cảnh tượng vừa mới tạo ra, khẽ lắc đầu, niệm :

- Cầu chư thần siêu độ cho các ngươi.

Cả quan quân tướng sĩ cũng đều sửng sốt trước quang cảnh dưới chân núi. Chỉ một mồi lửa mà đã diệt trọn cận hai vạn đại quân a. Tiếng gào khóc thê thảm, mùi thịt khét bay theo gió. Trường cảnh vô cùng khủng bố.

Đột nhiên, ở vị trí cách nơi Giang Phong đang đứng độ 20 mét, một đạo bạch quang lóe sáng, khói trắng nhẹ tỏa ra xung quanh, và cũng tan đi rất mau chóng. Khi khói trắng tan hết, một vị trung niên vận khinh giáp, đầu đội đồng khôi, tay cầm chĩa ba xuất hiện ngay chỗ đó.

Giang Phong thoáng cau mày, nhưng chưa kịp lên tiếng hỏi thì trung niên nhân chợt nghiêng mình vái chào, nói :

- Tiểu thần là bản sơn sơn thần, xin bái chào bệ hạ.

Giang Phong hỏi :

- Ngươi gọi ta là bệ hạ ?

Trung niên nhân nói :

- Bệ hạ hiện là Thần Sư, thăng một cấp nữa là thành Thần Vương. Tiểu thần tin rằng, trong tương lai, thần quốc dưới sự trị vì của bệ hạ, tất sẽ vô cùng phồn thịnh.

Giang Phong khẽ lắc đầu, chợt nghĩ đến một chuyện, hỏi :

- Ngươi là sơn thần, chắc cũng giống như Lâm Thần, Thủy Thần mới nổi lên gần đây.

Trung niên nhân lắc đầu nói :

- Bọn họ là thiên niên lão quỷ, tiểu thần chỉ mới có sáu trăm năm đạo hạnh, không thể so sánh được.

Trung niên nhân xem ra còn tự biết mình, không kiêu căng tự phụ. Giang Phong tự nhiên có hảo cảm. Thật ra y bảo mình giỏi bằng hay lợi hại hơn thì Giang Phong cũng không thể phân biệt được. Giang Phong hỏi :

- Ngươi biết bọn họ ?

Trung niên nhân nói :

- Tiểu thần cũng biết chút ít. Ví như kẻ tự xưng là Lâm Thần, bất quá chỉ là Thiên Niên Cổ Thụ tu luyện thành tinh, mạo xưng Lâm Thần. Thủy Thần cũng chỉ là Thiên Niên Lý Ngư ở ven bờ tây Động Đình Hồ. Ái Thần là Cửu Vỹ Hồ Ly, có tài mê hoặc người khác.

Giang Phong khẽ gật đầu, nhớ đến một đoạn trong quốc sử : “Lạc Long Quân diệt Ngư Tinh, Mộc Tinh, Hồ Tinh”. Xem ra bọn họ xuất hiện là mở đường cho Lạc Long Quân xuất hiện sau này a. Nghĩ đến Long Phi Thiên mấy hôm trước còn kiêu căng ngạo mạn, Giang Phong khẽ lắc đầu. Hy vọng bọn họ đừng làm quá. Nếu không … Sẽ đáng thương thay.

Giang Phong nhìn trung niên nhân, mỉm cười nói :

- Ngươi đến gặp ta hẳn có chuyện chi ?

Trung niên nhân nói :

- Ở địa phận bản sơn, bệ hạ sát tử quá 5 vạn sinh linh, khiến vong hồn vô số, nếu không siêu độ, để chúng biến thành oán linh, sẽ thật không hay.

Giang Phong hỏi :

- Ngươi có ý gì không ?

Trung niên nhân nói :

- Tiểu thần có thể siêu độ cho bọn họ.

Giang Phong suy nghĩ giây lát, rồi hỏi :

- Ngươi tu luyện có cần tín ngưỡng không ?

Trung niên nhân cả mừng, nói ngay :

- Tiểu thần mấy trăm năm nay tự thân tu luyện, không có tín ngưỡng. Nhưng nếu có được tín ngưỡng, tu luyện sẽ có hiệu quả hơn.

Giang Phong nói :

- Ta sắc phong ngươi là Thủ Hộ Thần của địa hạt Thạch Khê, hưởng chúng dân tế tự, đồng thời vị liệt Bảo Dân Hộ Miếu Thần trong Văn Tổ Thần Miếu.

Trung niên nhân nghiêng mình tạ ơn, rồi biến ra một đạo phù chú, trao cho Giang Phong, nói :

- Bệ hạ. Tiểu thần có vật này, có thể giúp bệ hạ chiếm lĩnh Thạch Khê Trấn.

Giang Phong nhận lấy, vừa xem qua đã không khỏi giật mình. Bảo bối a.

“Thiên Thạch Phù : đặc thù vật phẩm. Triệu hoán Thiên Thạch tấn công mục tiêu chỉ định. Công kích lực 1 vạn. Phụ gia địa chấn. Thời gian sử dụng : 11 : 58 : 46”

Nhìn thời gian giảm dần, xem ra đạo phù này cần phải sử dụng gấp, không thể để dành lại. Đáng tiếc a. Dùng nó chỉ để phá thành tường của Thạch Khê Trấn, kể ra cũng đáng tiếc. Giang Phong không nghĩ rằng nếu không phong cho trung niên nhân làm Thủ Hộ Thần của địa hạt Thạch Khê thì đã không có đạo phù này. Trung niên nhân muốn sớm có được tín ngưỡng nên giúp Giang Phong sớm chiếm được Thạch Khê Trấn đấy mà. Thật ra thì nếu như Giang Phong không ung dung tự tại mà tỏ ra cung kính, sơn thần dù sao cũng là thần mà, thì sơn thần đã không đánh giá cao Giang Phong, và sẽ không có những chuyện như sau này.

Giang Phong thu cất Thiên Thạch Phù, đoạn nói :

- Ngươi hãy sớm siêu độ vong hồn đi. Ta cũng sẽ cho quan quân kiểm điểm chiến quả rồi tiến về Thạch Khê Trấn. À. Ta sẽ cho dựng tự miếu tại đây. Ngươi giúp ta chuẩn bị một bức tượng để đặt trong miếu. Sau này sẽ chiếu theo đó mà tạc tượng thờ trong các tòa miếu khác.

Trung niên nhân lập tức biến ra hai bản vẽ, trao cho Giang Phong, rồi nói :

- Tiểu thần cáo lui.

Đoạn hóa khói trắng biến mất. Giang Phong cũng truyền lệnh quan quân khẩn trương kiểm điểm chiến quả. Trong khi đó, Giang Phong xem hai bản vẽ vừa nhận được :

“Bản vẽ Sơn Thần Miếu : đặc thù vật phẩm. Xây dựng Sơn Thần Miếu, đề cung tín ngưỡng cho Sơn Thần. Có thể phục chế.”

“Bản vẽ Sơn Thần Tượng : đặc thù vật phẩm. Tạo Sơn Thần Tượng, để chúng dân tế tự. Có thể phục chế.”

Có thể phục chế ? Thợ mộc theo quân lập tức phục chế cho Giang Phong xem. Hóa ra chỉ là sao chép lại bản vẽ. Giang Phong lập tức cho thợ mộc chuẩn bị xây dựng tự miếu trên núi. Vật tư ? Xuống núi chiếm lấy Doanh trại Man binh, trong đó có không ít vật tư.

Hồi lâu, Cấm vệ quân đến hồi báo chiến quả. Sau khi đuổi xuống núi, quan quân phát hiện có khoảng hơn nghìn Man binh thoát thân được xuống núi. Bọn họ tháo chạy quá nhanh, quan quân đuổi theo không kịp, đành chia nhau chiếm lĩnh Doanh trại và kiểm điểm chiến lợi phẩm.

Mấy vạn Man binh tử vong, đúng ra phải để lại vô số trang bị khí giới. Chỉ đáng tiếc Man binh đa số dùng giáp da, giày da, trang bị bằng da, đều bị ngọn lửa thiêu hủy hết rồi, còn lại toàn là vũ khí. Cũng có một số đồng khôi, đồng giáp do tướng lĩnh để lại, nhưng không nhiều. Giang Phong như nguyện được Man soái Tây La để lại một vật :

“Kiến quốc lệnh : đặc thù vật phẩm. Sử dụng khi thành lập quốc gia. Yêu cầu : gia chủ. Thanh vọng 1000.”

Thu cất Kiến quốc lệnh xong, số trang bị vật tư còn lại khiến Giang Phong phải suy tính hồi lâu. Mấy chục vạn lương thực, hàng vạn vũ khí trang bị, giá trị không ít a. Cuối cùng, Giang Phong để lại 5 đội trường thương binh, 5 đội cung thủ giữ cứ địa. Số còn lại cùng tiến về Thạch Khê Trấn. Man tướng cùng 2 gã vu sư bị bắt lúc trước, giờ đã đầu hàng, được dẫn theo quân.

Vô Danh Sơn chiến dịch đã kết thúc. Chiến quả huy hoàng.