Vương Hậu Thất Sủng Sao Lại Là Phù Thủy Trừ Tà

Chương 102




Đợi đến hơn hai canh giờ vẫn không thấy hắn đã động gì đến bức tranh khi có người không chịu được lên tiếng.

- Duệ vương, chúng ta tiếp tục bức tranh cuối được chưa ạ?

- À… được rồi.

Duệ vương gượng cười, tấm màn che vừa được kéo xuống không khí trong phòng bỗng dưng chùng xuống. Thứ trước mặt họ là thứ họ không muốn nhắc, cũng là thứ họ muốn quên đi.

Dưới màn đêm u tối, tiếng xích ma sát xuống mặt đất tạo nên âm thanh thật khó nghe. Cuồng phong điên cuồng gào thét, đám thi điên loạn xông ra cắn người. Quân lính tiến vào thành phải cẩn thận từng chút một, tránh thương vong về người họ luôn dùng kiêng được đóng rất nhiều gai nhọn lên trên để có thể vừa phòng và vừa đánh.

Duệ vương và người của mình đến được hoàng cung, bất ngờ lẫn trong bóng tối tiếng xích kia lại vang lên một lần nữa. Là Cố Mạn, một thân đầy máu, đầu tóc rối bù đang lảo đảo đi về phía họ. Trên bức tranh chính là cảnh tượng sau đó, thi chuột xâu xé cương thi, thái hậu giả đang bị Cố Mạn kéo lê mọi ngóc ngách trong sân. Cuối cùng lê thân tàn ma dại đi đến trước mặt Duệ vương nhếch miệng cười.

Hình ảnh rất chân thực, nụ cười của Cố Mạn rất giống ngày đó, nụ cười quỷ dị đến bất cần. Ánh mắt tràn đầy oán hận và căm phẫn nhìn Duệ vương. Một bên là tay y đang không ngừng nhỏ máu, dưới chân họ xác người nằm ngổn ngang.

“Hắc bào trên vai bay phát phới

Thân tàn ma dại ta còn đây

Chỉ mong người đời đừng khinh bỉ

Cười chê kẻ khờ lụy tình ai?

Áo giáp trên tay kiếm vô tình

Một mệnh cay đắng đổi đắng cay

Xích sắt vang lên trong đêm tối

Hận người độc ác người hiểu chăng?

Kẻ khờ một lòng nguyện chung thủy

Dù có thân tàn cũng chờ ai?

Máu chảy thành sông làm sính lễ

Cùng người tính chuyện kế trăm năm…”

Duệ vương nghe Phạm tướng quân đọc đến đây thì không chịu được mà đã đi xuống bên dưới. Hắn không nói gì hạ bút lên bức tranh cuối cùng mà viết tiếp.

“Hắc bào trên vai ta tháo bỏ

Tại thành Đại Duệ ta chờ ai?

Vì thiên hạ người bỏ cả sinh mệnh

Ta vì người thiên hạ bỏ phía sau

Tuyết trắng đầu mùa ta đành lỡ hẹn

Hỉ phục song long có thể dư thừa

Hẹn người bên cầu Nại Hà ta đứng đó

Tiếp tục nắm tay ta kể chuyện trăm năm.”

Cố Mạn chớp chớp mắt, y gượng cười khi đọc hết những gì hắn đã viết. Bài thơ kia là tùy hứng của y nhưng không ngờ lại làm hắn xúc động đến vậy. Đến lúc này sẽ là bỏ phiếu xem xem ai là người được chọn nhiều nhất.

Đa phần mọi người đều bỏ cho bức họa có tên “Âm Dương Tương Phùng”, đó cũng là tên bức họa của Cố Mạn. Đám người Châu Mộc đều chia vui cùng y, Tào Nhược cũng chạy đến chúc mừng cho y. Nàng cũng không ngờ Cố Mạn lại họa đẹp đến thế đã vậy còn xuất thơ khá hay.

Bức tranh của Cố Mạn được đem đến thư phòng Duệ vương mà treo lên, bức của Tào Nhược được tặng lại cho người chủ thực sự của nó còn số còn lại được mang vào kho mà cất.

Phần thi này người thắng cuộc đã rõ, không ai lên tiếng cũng nhận ra người thắng cuộc là ai. Duệ vương cho người mở tiệc, không vì lý do gì cả chỉ đơn giản mở tiệc để ăn mừng mà thôi. Ngày mai họ phải trổ tài nấu ăn cho Dệu vương và phần thi ngày họ sẽ mất sức khá nhiều, kèm theo đó họ sẽ thi về bắn cung với nhau.

Mọi người ngồi vào vị trí của mình, Cố Mạn ngồi bên cạnh Gia Dung và Châu Mộc, Tiếp đến là Châu Vĩnh và Châu Thổ phía sau là Tào Nhược và mọi người. Thức ăn được dọn lên, nhìn bàn thức ăn của mọi người rồi nhìn lại bàn thức ăn của mình Cố Mạn mỉm cười hài lòng.

Trên bàn của y toàn là những món y thích ăn như nấm, gà, canh củ sen hay táo đỏ vừa chín đến. Mấy người kia nhìn bàn ăn của Cố Mạn có phần đơn giản hơn của họ liền che miệng cười. Tào Mộc hiểu bốn người kia đang nghĩ gì, nàng nhướng người vỗ nhẹ vào vai Cố Mạn nhỏ giọng thầm thì.

- Nhất huynh rồi nhé.

Cố Mạn chỉ cười chứ không nói gì, những thứ trên bàn đều là thứ y thích và y biết đây cũng chính là thứ mà người kia của hắn cũng thích. Nếu y không biết có lẽ sẽ vui vẻ mà ăn nó nhưng đã biết rồi dù là sở thích của mình cũng cảm thấy ghét bỏ.

Cố Mạn thẳng tay hất đổ cả bàn thức ăn, y đứng dậy bước ra ngoài trước ánh mắt ngạc nhiên của mọi người. Duệ vương không biết y đã xảy ra chuyện gì vội vàng rời khỏi nơi đó để đuổi theo y.

- Cố Mạn, ngươi chờ đã.

- …

- Cố Mạn…

Cố Mạn dường như không nghe lời hắn gọi, y sải bước nhanh hơn về Dạ Yên cung. Duệ vương nắm chặt tay y giữ người lại, vẫn không thấy Cố Mạn quay lại nhìn mình hắn trầm giọng.

- Có chuyện gì ngươi nói với ta được không?

- Dừng lại đi.

- Sao?

- Ta bảo ngươi dừng lại đi, xin ngươi đừng quan tâm ta làm gì nữa.

Duệ vương không hiểu y đang nói gì? Sao bỗng nhiên lại bảo hắn dừng lại? Không phải mối quan hệ của hai người vẫn tốt sao?

Hàng tá câu hỏi ngổn ngang nằm trong đầu hắn, hắn không biết đã có ai nói gì y nhưng hắn chưa bao giờ làm tổn thương hay nặng lời với y cả. Bàn tay đang nắm chặt y bỗng buông lỏng, Cố Mạn cười nhạt rảo bước rời đi.

Duệ vương trong lòng bức rức khó chịu, rốt cuộc hắn đã làm chuyện gì để Cố Mạn nói ra những lời đó? Duệ vương muốn đuổi theo Cố Mạn để hỏi rõ, nhưng bước chân lại không thể nào nhấc nổi.

Cố Mạn mang tâm trạng nặng nề trở về tẩm cung của mình, y đi đến phòng luyện đan thu mình ngồi ở đấy. Y lại nhớ ông mình rồi, không hiểu sao dạo gần đây y không mơ thấy ông nữa.

Cố Mạn nhìn ra ngoài khung cửa, nhìn đóa bạch mai y lại buồn. Người trong bức họa rất đẹp, nụ cười của người đó như ánh dương tỏa sáng. Y làm sao bì được với họ, một người là ánh sao đêm trong lòng hắn, một người chỉ biết bám người như y thì làm được gì?

Cố Mạn phì cười, đưa tay miết chiếc lá trước mặt, y muốn được giải thoát, y muốn rời khỏi nơi này. Đau khổ cũng được, y không muốn ở bên hắn quá lâu, y sợ thời gian càng dài thì tim y sẽ không thể nào rời khỏi hắn.

Cố Mạn thả con chim trên chiếc lồng bên bệ cửa, y không muốn nó giống như y, dù suиɠ sướиɠ nhưng giam cầm cả đời thì không đáng.

Mọi người không thấy Duệ vương lẫn Cố Mạn quay lại chỉ biết nhìn nhau gượng cười. Lãnh Cung Nghi đành thay hắn làm chủ buổi tiệc. Lạc tiểu thư muốn đứng dậy rời đi liền bị Tào Nhược lớn tiếng nhắc nhở.

- Lạc tiểu thư, buổi tiệc chỉ mới bắt đầu.

- Ta cảm thấy không khỏe nên về trước.

Tào Nhược thành công khơi dậy được cái tính hống hách của Lạc tiểu thư, mọi người đều nhìn nàng, nàng lại không hề quan tâm mà rời đi.

Choảng… Mảnh vỡ ven tứ tung, người vừa ra tay không ai khác chính là Doạt vương Lãnh Cung Nghi. Gương mặt y tối sầm nhìn người đang quay lưng về phía mình không biết trời cao đất dày gằn giọng.

- Khốn kiếp, dám không xem lời ta ra gì?

- Doạt vương xin bớt giận.

Mọi người đồng loạt quỳ gối cầu xin Lãnh Cung Nghi bớt giận, y chỉ hừ lạnh đứng dậy đi đến đứng phía sau lưng Lạc tiểu thư. Nàng ta vẫn kiêu ngạo không hề quay lưng, Phạm thừa tướng đứng gần đó cũng chả muốn can ngăn. Y lùi ra sau một bước để Doạt vương toàn quyền giải quyết.

Lãnh Cung Nghi nhếch miệng, không nhiều lời giơ cao chân đạp một phát khiến Lạc tiểu thư bay luôn ra ngoài. Mọi người cố gắng nhịn cười rồi đứng dậy đi ra xem sao, họ cũng chỉ dám đứng sau lưng Lãnh Cung Nghi chứ không ai chạy ra đỡ người lên ngoại trừ người của nàng.

Lạc tiểu thư trừng mắt nhìn Lãnh Cung Nghi nghiến răng.

- Tên khốn, ngươi cũng chỉ là một tên nam sủng trước kia vào cung được Duệ vương ban ân làm vương. Hạn người như ngươi thì lên mặt được ai?

Bây giờ mới loài được bản chất thật của Lạc tiểu thư là người thế nào, Lãnh Cung Nghi bị phỉ báng lại lôi chuyện xưa của y ra mỉa mai, con người này chán sống thật rồi sao?

- Ngươi tìm hiểu kỹ thật đấy, có điều ngươi không biết, tên nam sủng mà ngươi vừa chỉ tay lại chính là huynh trưởng của Duệ vương Vương Phiến Bá Doạt. Và hạn người như ta sẽ không làm gì ngươi ngoại trừ có thể tru di cả tam… à không cửu tộc nhà ngươi.

Tào Nhược tròn mắt nhìn Lãnh Cung Nghi, nàng không ngờ lúc tức giận y lại cuống người thế này. Lạc tiểu thư vẫn còn hống hách, nàng ta vòng tay trước ngực nhìn Lãnh Cung Nghi đanh đá.

- Vậy ngươi biết ta là ai không mà dám tru di này kia?

- Lạc Thiều Ân, thứ nữ nhà Lạc Mễ. Ngươi nghĩ với cái danh Duệ vương ban cho kia ta không làm gì được? Ngươi thử hỏi xem những người có mặt ở đây quyền hạn của ta và Duệ vương như thế nào?

Mọi người nhìn Lạc Thiều Ân ái ngại, Hạ tướng quân bật cười, y đi đến ôm lấy eo của Lãnh Cung Nghi lắc đầu.

- Ngươi nhiều lời vậy để làm gì?

- Thông não cho ả ta biết chỉ dựa vào cái cứu Duệ vương lúc nguy cấp mà giờ đứng đây hống hách. Hạ tướng quân, mời người nói cho ả ta biết quyền hạn ta và Duệ vương như thế nào?

- Quyền hạn ngang Diệt vương, lời Doạt vương cũng là lời Duệ vương.

- Tốt. Nghe cho rõ đây, thi thố gì đấy chấm dứt không còn tổ chức gì nữa. Ban lệnh của ta đến Lạc Mễ nếu không dạy lại con gái mình thì đem cái đầu đến đây gặp bổn vương.