Vương Hậu Nữ Tướng Cung

Chương 31




Lăng Dung cười nói: " Vừa rồi muội cũng nói vậy. Mi tỷ tỷ hiện giờ rất được sủng ái."

Mặt Mi Trang tỷ càng hồng nhuận, nhân tiện nói: " Mới vừa tặng muội một ít than bạc, cung muội hẻo lánh như vậy, cây cối lại nhiều, chỉ sợ mấy ngày nữa lại lạnh hơn, không tốt cho bệnh tình."

Tôi cười cười: " Không cần đâu! Có than rồi."

Lăng Dung nói: " Ngoài hành lang dùng than đen, nhiều khói thế, trong phòng không dùng được. Mi tỷ tỷ nên bẩm báo với Hoàng hậu một tiếng, bọn nô tài thế nào lại sơ suất như vậy!"

Tôi vội vàng ngăn lại: " Nô tài đều thế mà. Vả lại tỷ đang được sủng ái, bọn họ cũng không dám thờ ơ với muội. Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, 2 người không phải đưa cho muối ao? Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, tình cảm này thật đáng quý, 100 cân thân bạc cũng không đáng."

Mi Trang ngạc nhiên nói: " Vừa rồi lúc đi vào thấy người hầu ít đi, ra cửa đều Tiểu Duẫn Tử đón, Khang Lộc Hải và Tiểu Ấn Tử đâu?"

Lăng Dung xen vào: " Còn 2 cung nữ vẩy nước quét nhà đâu?"

Tôi ảm đạm cười: " Khang Lộc Hải và Tiểu Ấn Tử bị Lệ quý tần chỉ tên phải đi. Nhưng người khác muội đuổi đi rồi."

Mi Trang tỷ kinh ngạc: " Khang Lộc Hải và Yiểu Ấn Tử là người của muội, Lệ quý tần sao có thể nói đi là đi được? 2 tên súc sinh đó cũng chịu đi?" Lại hỏi: " Tại sao lại đuổi 2 cung nữ đó?"

"Tâm không ở trong này, muốn giương cánh bay cao. Giữ người như vậy sớm muộn cũng là mối hoạ. Không bằng để họ đi sớm.". Truyện Lịch Sử

Mi Trang trầm ngầm: " Ý của muội là..."

Tôi nói: " Không cần nhiều người hầu.Chỉ cần người trung thành là được rồi, nếu đám nô tài nào bị người khác mua chuộc. Chúng ta cũng khó lòng phòng bị."

Mi Trang gật đầu: " Cũng là muội cẩn thận! Tỷ chưa đề phòng chuyện này, xem ra trở về phải lưu tâm với đám người hầu vậy, Lăng Dung thế nhé."

Lăng Dung thấp giọng nói " Vâng" cẩn thận nhìn tôi, thở dài một tiếng:" Tỷ tỷ bị bệnh còn quan tâm chuyện này, khó trách bệnh lâu ngày không khỏi."

MI Trang cũng có chút ưu sầu: " Theo lẽ thường, y thuật Ôn thái y giỏi lắm, sao bệnh của muội không có tiến triển gì?"

Tôi ản ủi tỷ ấy: " Bệnh tới bất ngờ, gần đây thời tiết lạnh hơn càng lâu khỏi. Nhưng mà tốt hơn vài ngày trước nhiều rồi."

Tôi lại hỏi: " Hoa phi đối xử với 2 ng thế nào?"

Mi Trang nhìn Lăng Dung một cái: " Vẫn thế, không có trở ngại gì."

Tôi nhẹ nhàng nói: " Muội biết tỷ luôn cẩn thận, Lăng Dung trầm tính. Chuyện nào nên nhịn hãy nhịn."

Mi Trang hiểu ý, lại hỏi tôi: " Lần trước đưa nhân sâm tới, muội ăn thấy khá hơn chưa?"

Tôi cười: " Làm phiền tỷ quá, muội đỡ hơn rồi."

Ngồi một lát, nhìn sắc trời cũng tối, Mi Trang đứng dậy cáo từ: " Nói nửa ngày rồi, muội cũng mệt. Không làm phiền muội nghỉ ngơi nữa, chúng ta đi trước."

Tôi mỉm cười lệnh Lưu Chu tiễn 2 người đi ra ngoài. Hoán Bích bưng thuốc vào, thoáng chần chờ: " Tiểu thư, thuốc này còn uống sao?|

Tôi nói: " Uống chứ. Vì cái gì mà không uống?|"

Trên mặt nó lộ vẻ khó khăn: " Thuốc này uống nhiều sẽ không hại thân thể chứ?"

Tôi mỉm cười: " Không sao. Thuốc của huynh ấy chỉ khiến thân thể mệt mỏi thôi. Hơn nữa ta cũng cách thời gian mới uống một lần, không có trở ngại gì." Tôi nhìn nó một cái: " Trừ muội và Lưu Chu ra, không ai phát hiện chứ?"

Hoán Bích gật đầu, nói: " Ôn đại nhân cao minh, không ai phát hiện. Nhưng sao ngay cả Huệ tần và An tuyển thị cũng lừa gạt?"...