Vương Hậu Chỉ Một Lòng Muốn Dưỡng Thai

Chương 46: Không đáng tin




- Sao em lại nghĩ như vậy? - Liam bên cạnh cười đến mức thiếu đánh, bị Finn Wilson đạp một cái ở dưới chân mới chịu nghiêm túc hơn một chút.

- Không phải ạ? Nhìn hai người thân như vậy mà?

- Không phải đâu Caroline à, anh ấy là bạn mới quen của anh thôi. - Finn Wilson nhanh chóng chữa cháy kịp thời.

- Ồ, em còn tưởng..., vậy nếu là bạn thì anh này chắc chắn thích thầm anh! - Caroline chỉ tay về phía Liam mạnh miệng nói.

- ... - Liam nối gót Finn Wilson cũng bị làm cho sặc nhận thấy trò vui này nên kết thúc được rồi, vì vậy anh đứng lên một mạch rời khỏi phòng trong sự bối rối của mình, anh không ngờ Caroline lại thành thật như vậy, lỡ đâu người kia cũng thấy hợp lý rồi coi anh như kẻ thứ ba muốn phá hoại hạnh phúc gia đình của em ấy, vậy em ấy có ghét anh không?

Mà khoan đã, ai là kẻ thứ ba?

Đúng là trẻ con không nên ở gần, bọn chúng lâu lâu sẽ nói ra những điều khiến người lớn đỡ không nổi, chuyện bây giờ là anh nên chữa cháy thế nào đây?

Nói con bé chỉ là không hiểu chuyện, anh thực sự không có ý đồ đó với y, nhưng con nít còn nhìn ra được tình cảm của anh, thì người lớn trừ khi là kẻ mù mới không nhận ra!

Finn Wilson ở đằng sau quay đầu nhìn bóng dáng hấp tấp chạy trốn của ai đó thì mỉm cười, vội giải thích cho Caroline.

- Có thể anh ấy tốt tính thôi.

- Vậy ạ?

- Ừ.

- Tốt tính kiểu này cũng thật lạ?

- Phải thật lạ. - Finn Wilson bên cạnh cũng tự hỏi trong lòng.

- Sao ạ?

- Không có gì, em nghỉ ngơi đi anh ra ngoài xem Serenity Raven.

Lúc Finn Wilson ra ngoài thì đã chẳng còn bóng người nào đi lại, chỉ có tiếng nói ồn ào được phát ra từ khu nhà ăn, hẳn là bác sĩ và y tá đều đang dùng bữa cùng nhau, y tò mò bước vào hành lang ngó đầu nhìn vào bên trong.

Nhà ăn của y quán không lớn lắm chỉ là một cái phòng nhỏ, phía bên phải của căn phòng là khu vực chuẩn bị thức ăn, nơi đó được ngăn cách bằng một tấm kính trong suốt, bên ngoài là những bộ bàn ghế gỗ đơn sơ, và ánh đèn sợi đốt tỏa ra ánh sáng màu cam vàng nhạt tạo nên khung cảnh ấm áp cũ kĩ.



Serenity Raven cũng ngồi cùng bàn với các vị bác sĩ, cậu nhóc đôi khi còn pha trò chọc cười mọi người khiến cả phòng ai cũng cười như được mùa, y đảo mắt một vòng thấy không có Liam ở bên trong, chẳng biết người đàn ông kia đã đi đâu rồi.

- Anh Finn, mau vào đây đi. - Serenity Raven là người đầu tiên phát hiện ra Finn Wilson đang đứng bên ngoài, cậu nhóc vội vẫy tay bảo y vào cùng nói chuyện.

- Anh có chút chuyện muốn nói với em, ra đây với anh chút được không? - Finn Wilson chào mọi người trong nhà ăn xong thì nói với Serenity Raven đang ngồi ăn bên đó.

Thấy Finn Wilson có việc muốn bàn, cậu nhóc khẽ nói vài câu với mọi người trong nhà ăn rồi đứng lên theo y ra ngoài, lúc đi trên mặt còn vô cùng hớn hở nghĩ chắc y có gì đó vui muốn kể cho cậu.

- Sao vậy anh?

- Hôm nay là ngày cuối cùng anh ở lại đây, nên muốn nói với em một tiếng.

- Sao cơ ạ, anh đi sớm vậy? Ở lại đây thêm mấy hôm nữa đi! - Serenity Raven mím môi ôm cánh tay của Finn Wilson giọng năn nỉ nghe thấy rõ.

Finn Wilson có chút bất lực nhìn người nào đó đã mười tám tuổi rồi nhưng vẫn đang cố làm nũng với mình, y nhẹ giọng bảo.

- Anh có việc phải đi gấp, nếu xong việc anh sẽ về lại thành Frost thăm em.

- Thật không ạ? -Serenity Raven nghe vậy mắt sáng như sao.

- Thật, em ở lại thành làm việc chăm chỉ, không được tin tưởng vào người lạ, nhớ trông nom Caroline cẩn thận, lần tới anh sẽ tới mời mấy đứa đi ăn.

- Vâng ạ! - Serenity Raven ngoan ngoãn nghe lời dặn dò của y, vừa đi vừa nói khiến cả hai đã ra đến cửa y quán lúc nào không hay.

Lúc này Serenity Raven mới nhớ tới còn một người nữa, vội hỏi.

- Vậy còn anh Liam thì sao, anh ấy sẽ làm gì?

- Hả, anh ấy sinh sống ở đây mà, em quên rồi à?

- À phải hạ em quên, tại hai ngày này anh ấy cứ bám lấy anh làm em quên mất.

Finn Wilson trò chuyện một lúc với Serenity Raven, cậu nhóc bảo hôm nay sẽ ở lại y quán một đêm để trông bệnh nhân giúp các chị y tá, ban đầu cậu muốn đưa y về nhà trọ nhưng y từ chối bảo cậu vào ăn cơm tiếp đi, y về được.

- Ổn không ạ? Hay để em tìm anh Liam nha.



- Không sao thật mà, em không tin tưởng anh đến vậy à?

Serenity Raven đánh giá một lượt từ trên xuống dưới người y, nhíu mày lắc đầu thành thật nói.

- Không đáng tin.

- Đúng thật là không đáng tin. - Giọng nói khàn khàn của người đàn ông vang lên, như thể muốn nhấn mạnh mà bồi thêm một câu để tăng phần 'không đáng tin' kia.

Liam không biết ở đâu đi ra thấy chuyện chưa đủ lớn còn nói thêm vào, Serenity Raven thấy anh như thấy thần tượng cậu vui vẻ chạy lại. Finn Wilson mới nãy còn được cậu nhóc chạy xung quanh quyến luyến nay chỉ có thể trơ mắt nhìn người nào đó vừa thấy 'thần tượng' đã phủi mông có mới nới cũ.

- Anh Liam, anh không đi đâu đúng không?

- Hả? - Liam giương đôi mắt nhìn Finn Wilson ở đằng kia, nghe cậu nhóc hỏi liền bật ra một dấu chấm hỏi. - Đi đâu?

- Anh Finn bảo mai anh ấy phải rời khỏi thành Frost, anh không đi đâu đúng không?

Liam trầm tư nhìn người bên kia, Finn Wilson cũng ngẩng đầu nhìn lại, ánh mắt cả hai giao nhau ở không trung, cũng không biết hiện giờ suy nghĩ bên trong đối phương ra sao.

- Ồ, anh không chắc, dạo gần đây anh bắt đầu không có việc làm rồi, nên đang cần tìm việc mới.

- Vậy anh đi kiếm việc với em này! - Serenity Raven vui vẻ khi tìm được đồng bạn cùng làm việc chung trong một môi trường, hớn hở mời chào anh.

- Không anh không làm những công việc này.

- Vậy anh làm việc gì, nếu em làm được em sẽ làm cùng anh!

- Anh làm kỵ sĩ.

. - Serenity Raven rơi vào khoảng lặng, âm thầm im miệng không nói gì nữa, vì cậu cảm thấy bị xúc phạm!

Đột nhiên một ngày bạn hỏi người ta muốn xin việc kiểu như thế nào, ví dụ như phục vụ, bán nghệ không bán thân, hay buôn bán chẳng hạn vậy, nhưng đối phương lại vả cho bạn một cái, rồi nói rằng người ta làm người ta làm kỵ sĩ, là một công việc có độ khó cao và nguy hiểm hơn những công việc khác rất nhiều, nếu không phải sinh ra là một alpha cấp C trở lên thì chẳng ai có đủ năng lực để làm một kỵ sĩ.

Finn Wilson bên kia nhìn Serenity Raven bị Liam làm tổn thương có hơi không đành lòng, vội bảo cậu nhóc vào bên trong.

Liam đứng khuất trong bóng tối đôi mắt màu lam lóe lên ánh sáng lạnh nhìn Finn Wilson bên kia, ánh mắt từ trên khuôn mặt của y di chuyển xuống chiếc bụng phẳng của người nào đó, khẽ nheo mắt lại.