Vương Hậu Chỉ Một Lòng Muốn Dưỡng Thai

Chương 42: Ta đến rồi, không ai có thể chạm vào em đâu




Finn Wilson bên cạnh anh đã bị dọa sợ đến mức lỗ tai lùng bùng, không muốn nghe hay thấy bất cứ chuyện gì ngay lúc này, y vô thức nâng hai cánh tay lên ôm lấy cơ thể của mình ngồi co lại một chỗ, một bộ dạng phòng bị nhưng lại vô cùng yếu ớt, có lẽ lúc này y lại bị lạc vào trong vũng bùn lầy của kiếp trước nữa rồi.

Cả căn phòng vừa nghe thấy giọng nói này của Liam, tức khắc không khí đang đầy mùi khiêu d*m liền bị thổi bay sạch sẽ, chỉ còn lại sự uy nghiêm do giọng nói mang lại, kỵ sĩ bên cạnh Orion Frost cũng bị giọng nói này làm cho rùng mình vô thức đứng thẳng người dậy không dám bày ra bất cứ thái độ lỗ mãn, người được xướng tên là Orion Frost cũng bị dọa cho muốn tè ra quần, hắn cảm thấy giọng nói này đã nghe qua ở đâu rồi, chỉ là lúc này do sợ quá nên không nhớ ra được.

Chỉ là hắn có từng nghe qua lời đồn thổi của đế quốc về một giọng nói vô cùng đặc biệt, người có giọng nói này chỉ cần phát ra một tiếng nhẹ thôi cũng đủ thể hiện được uy lực của mình, một giọng nói mà chỉ cần nghe thôi cũng biết chủ nhân của nó là ai, hệt như âm thanh phát ra từ địa ngục và thiên đường, trong một giây có thể khiến người nghe thoải mái sung sướng, nhưng cũng có thể trong một giây khiến người nghe trở nên tuyệt vọng và sợ hãi.

Bầu không khí lại lần nữa rơi vào im lặng, Orion Frost trong bộ dạng nhát cáy trơ mắt nhìn người mới phát ra giọng nói khiến người nghe rùng mình kia, giờ đang dịu dàng dỗ dành omega bị hắn chọc sinh ra tâm lý bất ổn, phải mất một lúc lâu hắn mới thấy omega kia có phản ứng lại với người đàn ông trước mặt.

Vừa thấy omega kia lấy lại được bình tĩnh, Orion Frost không hiểu lý do gì hắn lại thở phào như trút được gánh nặng, thầm nghĩ nếu omega kia mà có mệnh hệ gì thì hắn cũng không biết đời tiếp theo của thành Frost đổi tên thành gì nữa.

Finn Wilson bị lời nói của Orion Frost dọa sợ, nước mắt muốn tuôn ra ngoài nhưng bị y cản lại, bướng bỉnh không cho nó rớt xuống, mảnh kí ức đáng sợ kia hệt như bóng tối mang theo vũ khí sắt bén lao đến làm tổn thương y, nhưng y không muốn khóc bởi vì khóc lớn sẽ phải mở miệng, nếu như vậy thứ đó sẽ,...

Dường như trong bóng tối y có thể nghe ra tiếng khóc đứt quãng của ai đó, nghe được tiếng mắng chửi và tiếng cười cợt đầy khốn nạn kia, những âm thanh vải vóc liên tục ma sát trong con hẻm tối, những cái va chạm như dao cùn liên tục cứa vào da thịt, cái rét xâm nhập vào xương tủy lạnh đến thấu người.

- Finn à, nghe thấy ta nói không?

Finn Wilson co mình trốn trong một góc tối một thân đấu lại những tạp âm và cảm xúc kia, đột nhiên tai nghe thấy giọng nói vô cùng quen thuộc, là giọng nói chỉ thuộc về riêng người y yêu, là người y hy vọng sẽ xuất hiện cứu y ngay lúc ấy, nhưng người y yêu là ai vì sao người ấy không tới cứu y, lúc y rơi vào vũng bùn không có ai đến cứu y cả, vậy giọng nói này là của ai?

Là ai vậy, là ai đang nói vậy? Vì sao giọng nói này lại khác xa những âm thanh kia như vậy, dễ nghe quá, thật sự rất dễ nghe, y muốn nghe thêm nữa nhưng phải đi đâu để nghe thấy đây?

Y rất muốn nghe giọng nói này, sự dịu dàng này y nằm mơ cũng muốn được nghe thấy, dù chỉ là sự giả tạo, tuy trong lời nói ngọt ngào đó sẽ ẩn chứa dao găm khiến người tổn thương, nhưng y cũng muốn được hưởng ké trong đó...

Nhưng vì sao lại là hưởng ké mà không phải thuộc về một mình y?

Sự ngọt ngào đó y dành của ai sao?



Liam ở bên cạnh không dám đụng vào người trước mặt, anh sợ chỉ cần chạm nhẹ của mình cũng sẽ trở thành một giọt nước rơi vào chảo dầu nóng, khiến người trước mặt làm ra những hành động nguy hiểm, anh không thể phát ra pheromone ngay lúc này, nên chỉ có thể dùng giọng nói thật của mình từ từ kéo người đang lạc trong bóng tối đi về hướng ánh mặt trời.

Không phụ sự kỳ vọng của anh, người nào đó hình như bình tĩnh lại đôi chút, có thể thấy rõ nhờ việc pheromone đang bay tán loạn từ từ dừng lại, còn có dấu hiệu chạy về phía anh tìm kiếm sự an ủi.

Liam lúc này mới dám từ từ thử chạm nhẹ vào Finn Wilson thấy em ấy không bài xích mới thận trọng nhấc người lên ôm vào lòng, nhẹ nhàng vuốt nhẹ sống lưng của em ấy không ngừng lặp đi lặp lại một câu.

- Không sợ.

- Không sợ nữa.

- Ta ở đây rồi.

- Ta đến rồi, không ai có thể chạm vào em đâu.

Vừa nói dứt câu đột nhiên Liam cảm nhận được lưng của mình hơi ướt, tiếp theo là những tiếng nấc nhỏ, bàn tay của anh hơi run nhẹ không dám nghĩ người đằng sau đang xảy ra chuyện gì, anh chỉ có thể biến thành một con rối lặp đi lặp lại động tác của mình, và những lời nói vô dụng kia.

Bầu không khí ngưng đọng lại bởi tiếng khóc nức nở của Finn Wilson, gió tuyết gào thét bên ngoài cũng không còn điên cuồng nữa mà cũng trở nên nhẹ nhàng dịu dàng hơn với người bên trong, tiếng khóc đầy uất ức bị nghẹn lại trong cổ họng, dường như chủ nhân của nó muốn qua tiếng khóc nói hết những nỗi thống khổ y đã từng trải qua, y đã từng vô số lần lạc vào trong bóng tối, mãi đến lúc này mới nhìn được tia nắng của ngày mai, mãi mới cảm nhận được hơi ấm và sự dịu dàng của thế gian, nước mắt không kìm được mà thi nhau lăn dài trên gò má ốm yếu của y, cơ thể nhỏ bé gầy yếu chịu quá nhiều mệt mỏi, gánh quá nhiều thứ lại chỉ dám run nhẹ trong lòng anh, sợ chỉ cần cử động quá mạnh sẽ làm mất đi hơi ấm mà y chỉ vừa mới cảm nhận được này.

Liam vẫn ôm người trong lòng nhẹ giọng vỗ về, chỉ là giọng nói đã bắt đầu run nhẹ, đôi mắt lam pha nhiễm sắc hồng nhạt, im lặng cùng người trong lòng cảm nhận sự thống khổ này.

Điều mà kiếp trước anh không thể làm được, hóa ra những thống khổ này khi

hóa thành cảm xúc lại đau như vậy, khiến anh khó thở đến mức hận không thể giết chết mình ở kiếp trước.