Vương Hậu Chỉ Một Lòng Muốn Dưỡng Thai

Chương 105: 'Xin đế quốc Evans đưa người đi thế nào, hãy để người về như vậy.'




Nửa tháng sau khi gửi thủ cấp đến đế quốc Blackwood, chỉ vỏn vẹn bảy chữ đã thành công gây chiến với kẻ địch, phát động cuộc chiến tranh cuối cùng.

Felix Evans ngồi trên ngai vàng hay tin đội quân của đế quốc Blackwood đã chạy đến ranh giới của đế quốc Evans, và nhận lời gửi hăm dọa của họ thì bật cười.

Hóa ra đã có sự chuẩn bị từ trước cơ à?

Vỗ nhẹ vào tay ghế, anh hào hứng đứng lên giơ cao quyền trượng của mình về phía tất cả thần quan đang tụ tập bên dưới, ngạo mạn lên tiếng.

- Chuẩn bị khởi binh đánh chiếm dành lại lãnh thổ!

Sau tiếng hô hào oai hùng đó của anh là một loạt tiếng 'tuân mệnh đầy uy nghiêm của chúng thần quan, sự việc hai thành sắp đánh nhau lan rộng trên toàn lãnh thổ của đế quốc Evans và đế quốc Smith. Người dân đế quốc Evans sau khi nghe xong chỉ ngạc nhiên một chút, rồi lại quay về hoạt động sinh hoạt như bình thường, hỏi vì sao họ thản nhiên như vậy hả?

Đáp: Đế vương của họ nổi tiếng là bạo quân, anh chỉ ngại không có lý do để gây chiến, còn nếu có rồi thì sao? Thì cầm binh đi lấy đầu người chứ sao? (1)

Nơi phương Nam đế vương của đế quốc Smith đọc xong lá thư của người bạn phương Bắc gửi đến, không khỏi bật cười. Zephyr Smith đứng dậy ra lệnh cầm binh và vũ khí hỗ trợ đế quốc Evans dành chiến thắng.

Đại công tước Thorn Whitaker nghe hầu cận của mình báo cáo lại sự việc sắp diễn ra, khế giương khóe môi nhẹ giọng bảo.

- Đến lúc về nhà rồi.

Thành Frost lạnh giá quanh năm và trấn Wilde gió nổi suốt tháng nay khi nhận được thông báo từ để vương Evans, cả hai không khỏi chí khí sôi trào, sẵn sàng cùng bệ hạ sống chết giành lại lãnh thổ trả lại mối thù đã đóng bụi từ lâu.

Nữ đại công tước ở doanh khu huấn luyện kỵ binh, nhận được thánh ý của đế vương Evans, cô nàng với mái tóc đỏ rực lửa mang tâm trạng phấn khích, hướng về phía kỵ binh của mình nói lớn.

- Hỡi các chiến binh kỵ sĩ dũng cảm của ta, thời khắc thể hiện sức mạnh đã đến, đem chiến mã san bằng lãnh thổ của kẻ địch nào!

- Tuân lệnh! - Tiếng hô hào đầy sĩ khí của kỵ sĩ vang cả vùng trời phía Tây.

- Felix! - Finn Wilson bước nhanh đến nơi Felix Evans đang đứng, cung nữ theo sau liên tục bảo y đi chậm lại nếu không sẽ động thai.

Finn Wilson làm gì còn tâm trạng nghĩ đến vấn đề đó nữa, y lo lắng chạy đến chỗ của chồng mình. Những ngày gần đây y đương nhiên nghe được tin tức chiến tranh sắp xảy ra, nhiều lần ngồi ăn và ngủ cùng với Felix Evans, liên tục dặn dò anh trước khi khởi binh phải để y cùng người đến cổng thành tiễn quân.

Ấy vậy mà, chỉ vì hôm qua mãi tâm sự thâu đêm với Felix Evans hại bản thân ngủ quên mất, lúc rời giường đã là thời điểm anh chuẩn bị ra khỏi thành rồi. Finn Wilson vội gọi xe ngựa hoàng gia đến bảo người đưa y tới cổng thành.



Lúc đến nơi, may mắn là người chưa đi vì còn đang thực hiện nghi thức chuẩn bị xuất phát. Finn Wilson chạy lại chỗ của anh, hơi thở hỗn loạn.

Felix Evans không ngờ y sẽ chạy đến đây, anh đã cố tình không muốn để y tiễn mình ra chiến trường, lo tâm trạng đang mang thai của y lên xuống thất thường mới không cho người gọi y dậy, nghĩ người đã bị anh vỗ cho ngủ say, nhưng thế nào lại chạy đến đây?

- Finn, không được bước nhanh! - Felix Evans từ đằng xa thấy y vừa đỡ bụng của mình vừa bước nhanh, anh tái mặt vội xuống ngựa chạy đến chỗ y, thấy người vì đi nhanh mà mệt thở không ra hơi, anh vội ngồi xổm xuống để y ngồi xuống đùi của mình. (2)

Vì trên người toàn là giáp sắc nhọn sợ sẽ làm vợ bị thương, người đàn ông không dám ôm người quá chặt, đợi Finn Wilson bình tĩnh hơn một chút, anh mới vươn tay vuốt nhẹ mái tóc tán loạn của y, mắng.

- Có biết nguy hiểm đến mức nào không?

- Sao lại không gọi em dậy? - Finn Wilson trong lúc chạy đến cổng thành đã lo đến nước mắt lưng tròng, sợ bản thân không kịp tiến người ra trận.

- Em như vậy ta làm sao dám gọi?

- Nhưng ngài đã hứa rồi mà?

- Hửm, sao ta không nhớ?

- Ngài...

- Không được chạy như vậy nữa, có biết chưa?

- Em không có chạy!

- Được được, đã tiễn ta ra trận rồi, giờ có thể về cung điện được không? - Felix Evans lo lắng, vì y một thân một mình chạy ra ngoài mà không có người đi theo, khiến anh kinh hoảng đến mức muốn đánh mông y. - Ở bên ngoài lâu nguy hiểm.

- Em...

Nhìn thấy pheromone hoảng loạn của y, biết người không nỡ cứ vậy mà để anh đi. Felix Evans chỉ có thể thở dài vuốt ve khuôn mặt mềm mại của y, dịu giọng nói.

- Lần đi này không biết lấy mất bao nhiêu thời gian, trên chiến trường

đao kiếm 'không có mắt' ta buộc không thể đưa em theo cùng, Finn ở nhà ngoan phải chăm bản thân cho tốt, chờ ta mang một nửa lãnh thổ về cho em, được không?



Finn Wilson không gật đầu cũng chẳng lắc đầu, đôi mắt đỏ hoe nhìn

chằm chằm vào khuôn mặt của Felix Evans ở khoảng cách gần. Y không rõ vì sao lại chọn thời điểm này để chiến tranh, nhưng nếu đã khai chiến thì họ chỉ có thể buộc phải ra quân.

Chỉ là ngày dự sinh của y cũng sắp đến rồi, đến lúc đó nếu chiến tranh còn chưa kết thúc thì y biết phải làm sao?

Finn Wilson không thể một mình lên bàn mổ trong tâm trạng lo lắng bất an được, y cần có Felix Evans ở bên cạnh, rất cần cái ôm động viên của anh.

Không cần Felix Evans ở bên cạnh lúc y sinh con, chỉ là muốn trấn an bản thân rằng vẫn còn có anh đang đứng ở bên ngoài chờ mình là đủ rồi. Finn Wilson rất sợ những hạnh phúc đang có lúc này sẽ như những bong bóng mỏng manh dễ vỡ, như những bông hoa tuyết từ trời cao rơi xuống để lại cái rét thấu xương.

- Ngài phải thật cẩn thận, em ở nhà chờ ngài về, nhất định phải cùng

em chào đón con ra đời. - Finn Wilson run giọng nói.

- Ừ, ta lấy danh nghĩa là đế vương Evans xin thề, lúc đi thế nào trở về sẽ thế ấy. - Felix Evans ít khi nào nghiêm túc được như bây giờ.

Felix Evans đặt nụ hôn của mình như một lời tuyên thệ lên môi của

Finn Wilson, thả xuống chiếc bụng của y một cái thơm nhẹ, khế giọng thủ thỉ với con.

- Bé ngoan bảo vệ ba nhỏ khi cha ra chiến trường nha?

Như để đáp lại lời cha của mình, chiếc bụng nhô lên một cục nhỏ khiển Finn Wilson cũng giật mình. Felix Evans cười hạnh phúc, khen ngợi.

- Đúng là bé ngoan.

Chờ Finn Wilson lên xe ngựa về lại cung điện dưới sự bảo hộ chặt chẽ của kỵ sĩ, Felix Evans mới bắt đầu khởi binh ra chiến trận. Khi đã đi được một đoạn, cả hai vô thức quay đầu lại nhìn cửa thành cao ở

phía xa, dù tinh mắt tới đâu cũng đã chẳng thể thấy rõ bóng người đứng ở đó nữa.

- Xin đế quốc Evans đưa người đi thế nào, hãy để người về như vậy. - Finn lẩm nhẩm cầu nguyện với mảnh đất này.

- Xin đế quốc Evans bảo vệ người ta thương an toàn, có vậy ở chiến trường ta mới an lòng. - Felix thì thầm vào cơn gió gửi lời cầu xin của đế vương vào mảnh đất này.