Vương Gia, Vương Phi Đòi Đốt Phủ

Vương Gia, Vương Phi Đòi Đốt Phủ - Chương 75: Nỗi Khổ Của Ngũ Vương Gia




- Đằng Cảnh: Mai có thượng triều hay có công văn nào cần xử lý không?



- A Tịnh: Hiện tại là không ạ!



- Đằng Cảnh: Ngày mai nếu có công chuyện gì cần xử lý thì ngươi cùng A Hoang thay ta xử lý hết đi! Nếu có những kẻ không mời mà tới thì ngươi cứ tiễn về.



- A Tịnh: Vâng thưa vương gia!



- Đằng Cảnh: A Tú, ta khôi phục vị trí thị vệ của ngươi, ngươi giúp A Tịnh và A Hoang xử lý công chuyện trong vương phủ!



- A Tú: Tạ ơn vương gia! (quỳ xuống)



- Đằng Cảnh: (rời đi)



- A Tú: Cuối cùng đệ cũng được trở về vị trí của mình! (đưa hai tay lên trời)



- A Tịnh: Lo mà hoàn thành tốt công việc, đệ mà lơ là ham chơi thì lần sau vương gia không chỉ cho đệ xuống bếp không đâu!



- Tiểu Phấn: Ừm! (xoay lưng rời đi)



- A Tú: Tỷ tỷ qua chỗ vương phi hả?



- Tiểu Phấn: Không, ta không giành lại vương gia!



Kỵ Danh vội vã đi để tìm kiếm cái bóng người con gái vượt qua lúc nãy



- Kỵ Danh: Ngươi có nhìn thấy một bóng người vừa chạy qua đây không?



- Bạch Lâm: Thuộc hạ có thấy nhưng người ấy vượt qua rất nhanh không nhìn rõ ra là ai!





- Kỵ Danh: Ta cứ cảm giác người đó chính là A Mây. (ánh mắt tràn đầy hi vọng)



Còn cái người mà Kỵ Danh cho là A Mây đang vô cùng hứng khởi chạy như bay, vượt qua bao con đường đến chỗ điện hoàng hậu để lãnh lương, vì tiểu Trúc và tiểu Phấn là hai nô tỳ duy nhất được đào tạo để trở thành cung nữ nhất phẩm chăm sóc Lam Ninh nên mọi chuyện đến hai người này đều do chính hoàng hậu ra tay.



- Tiểu Trúc: Nô tỳ bái kiến hoàng hậu nương nương!



- Hoàng hậu: Ngươi bị thương sao không nghĩ ngơi, tiền lương ta sẽ nhờ người mang qua!



- Tiểu Trúc: Nô tỳ muốn được gặp hoàng hậu nương nương, được nhìn ngắm dung nhan của nương nương là diễm phúc của nô tỳ!




- Hoàng hậu: Ngạc nhiên thật, ngươi mà cũng biết xu nịnh người khác, nói ta biết có phải vương phi dạy ngươi không?



- Tiểu Trúc: Không ạ, đây là những lời nói xuất phát từ chính suy nghĩ của nô tỳ!



- Hoàng hậu: Hôm nay trông ngươi hơi khác, da dẻ hồng hào hơn, trang phục cũng sáng hơn ra dáng nữ nhân rồi đấy!



- Tiểu Trúc: Nô tỳ được tẩm bổ, còn trang phục này của vương phi tặng cho nô tỳ ạ!



- Hoàng hậu: Theo như quy định nô tỳ mà mặc trang phục của chủ tử thì bị phạt rất nặng đấy!



- Tiểu Trúc: Hơ!!!



- Hoàng hậu: Đừng sợ nhưng đối với vương phi thì không có quy định nào cả, muội ấy thích làm gì cũng được!



- Tiểu Trúc: Hoàng hậu làm nô tỳ kinh sợ!



- Hoàng hậu: Ngươi mà cũng kinh sợ, ta thấy ngay cả vương gia mà ngươi còn không sợ huống hồ gì hoàng hậu này, ngươi sợ chỉ sợ trừ lương thôi!




- Tiểu Trúc: Nô tỳ không dám! (hành lễ)



Lúc này người hầu mang đến một hồng bao cùng vài vật phẩm dâng trước mặt hoàng hậu.



- Hoàng hậu: Đây là tiền lương của ngươi, còn mấy món đồ này là trang phục ta chuẩn bị cho ngươi, ta nghe nói ngươi giao chiến thì kiếm cũng bị mất rồi nhưng vật đó thì để vương gia trao cho ngươi nó sẽ hợp lý hơn!



- Tiểu Trúc: Tạ hoàng hậu ban thưởng!



- Hoàng hậu: Ngươi cùng tiểu Phấn đều là người kề cận chăm sóc đệ muội, trang phục cũng phải khác những cung nữ khác với lại phẩm cấp của hai ngươi đều hơn hẳn người khác nên không thể nào mặt cùng trang phục.



- Tiểu Trúc: Tạ ơn hoàng hậu!



- Hoàng hậu: Ừm, ngươi về nghỉ ngơi đi mau lại sức để chăm sóc vương phi nữa chứ, ta đi nghĩ!



- Tiểu Trúc: Cung tiễn hoàng hậu nương!!!



Và lại một lần nữa tiểu Trúc phóng như bay về vương phủ vừa bước vào phòng đã thấy A Tú đứng sẵn ngay đó, gương mặt vô cùng bực tức.



- A Tú: Ngươi bị thương mà chạy lung tung đâu thế hả?




- Tiểu Trúc: Ta qua chỗ hoàng hậu, ta đi cho giãn gân cốt vậy cũng bị ngươi cằn nhằn.



- A Tú: Biết rồi, ta nói cho ngươi biết ta đã được khôi phục vị trí thị vệ rồi nè!



- Tiểu Trúc: Tới giờ mới được phục hồi ta còn tưởng ngươi bị đuổi luôn đấy chứ! (ánh mắt khinh rẻ)



- A Tú: Ngươi không thể nào nói lời dễ nghe hơn sao!




- Tiểu Trúc: Ta như thế đấy chịu không được cũng phải chịu.



- A Tú suy nghĩ: Lúc mà con nhỏ này nó không nói thấy nó dễ thương gì đâu giờ thì hết rồi.



- Tiểu Trúc: Nè sao không nói nữa?



- A Tú: Đây là kiếm của ngươi này, vương gia nói lần sau ngươi mà đánh nhau còn làm mất kiếm thì sẽ trừ vào bổng lộc của ngươi đấy!



- Tiểu Trúc: Hì hì, ta lần sau sẽ cẩn thận hơn, đa tạ ngươi mang về đây cho ta! (nựng má A Tú)



- A Tú: A cái con nhỏ này đau chết mất sao mà nhéo mạnh thế!



- Đằng Khương Phong: (đi ngang qua) Thương nhau lắm cắn nhau đâu!



Cứ thắc mắc sao cái ông này thực hiện tham quan hoàng cung hay sao mà lúc nào có chuyện là thấy người này.



- A Tịnh: Ngũ vương gia đến đây có chuyện gì phân phó?



- Đằng Khương Phong: Ta chỉ vô tình đi ngang đây không có chuyện gì cả!



Trong đầu A Tịnh là rất nhiều câu hỏi, đi dạo nhưng qua cả đội ngũ binh lính tinh nhuệ không ai phát hiện, rất nhiều chỗ đẹp ở hoàng cung nhưng lại chọn vương phủ nơi nguy hiểm nhất để đi dạo.



- Đằng Khương Phong: Mà ta cũng đi dạo đủ rồi nên về thôi, không cần tiễn!



Vừa ra khỏi vương phủ Khương Phong vô cung ủ rũ, thất thiểu trở về phủ mình.



- Đằng Khương Phong: Không nghe Cảnh huynh nói gì hết vậy là mình vẫn tiếp tục công việc xem sổ sách, mình đã cố gắng thể hiện bản thân thật tốt để huynh ấy cân nhắc lại công việc mình nhưng công cốc rồi, mai phải đi xem sổ sách!!! (vừa đi vừa lẩm bẩm)