Vương Gia, Vương Phi Đòi Đốt Phủ

Vương Gia, Vương Phi Đòi Đốt Phủ - Chương 314: 314: Chương 311




Đằng Khương Phong đã chuẩn bị sẵn tâm lý để đón nhận những tiếng khóc ré trời của các vị phu nhân, đặc biệt là vị vương phi của mình.



Phỉ Lan là một người cực kì ghim, nét giận dữ sẽ thể hiện rõ ràng và đặc biệt một khi đã khóc thì sẽ khóc rất dai.



Nhưng khung cảnh hiện ra khác hoàn toàn với sự tưởng tượng, một không gian yên ắng mọi thứ vẫn như mọi ngày.



Không tiếng khóc, không tiếng than vãn và không có những gương mặt rầu rĩ.



"Vương gia, sao chàng lại đứng thất thần ngay đó thế?" - Phỉ Lan đứng lên.



Đằng Khương Phong không nói gì, im lặng bước nhanh đến ôm Phỉ Lan.



"Sao thế, có chuyện gì thế?" - Phỉ Lan an ủi.



Khương Phong không muốn Phỉ Lan đứng quá lâu nên dìu cô ấy qua ghế ngồi.



Còn bản thân mình nằm gối đầu lên đùi của vợ mình.



"Thương phu quân của thiếp, chàng đã cực khổ rồi!" - Phỉ Lan xoa đầu an ủi.





"Ta là một quân vương nhưng chưa bao giờ làm ra được việc gì.



Không tinh tế như hoàng huynh, cũng chẳng có chiến công nào giống như Cảnh ca, lại chẳng dịu dàng ôn nhu như tam ca và cũng không nhạy bén như tứ ca.



Nàng lấy ta, mang con của ta nàng đã chịu khổ nhiều rồi!" - Khương Phong rơi nước mắt.



Phỉ Lan lần đầu thấy ngũ vương gia rơi nước mắt nên vô cùng ngạc nhiên.



Từ trước đến nay luôn thấy ngài ấy vui vẻ, năng động đâu nghĩ rằng bên trong mang cả bầu tâm sự.



Đến hôm nay Khương Phong không kiềm chế nỗi nữa, một lần bộc bạch hết tất cả.



"Sao chàng lại nói thế! Phỉ Lan được làm vương phi của chàng là niềm vui lớn nhất từ trước đến nay.



Chàng nói mình không tinh tế nhưng chàng lại một người cực kì chịu khó, chàng quan sát và học hỏi những điều tốt đẹp để xây dựng lại bản thân mình!" - Phỉ Lan xoa mặt Khương Phong.



"Từ trước người ngoài thành đều nói ta là một vương gia ăn chơi sa đọa, không giúp ích gì cho vua và cho Du quốc!"

"Đó đã là quá khứ rồi.



Những lần thiếp dạo chợ nghe người ta khen ngũ vương gia chịu thương, chịu khó lắm.



Vương gia thay thế đại vương gia bảo vệ an nguy bá tánh kinh thành, đưa ra nhiều kế sách để đưa cuộc sống người dân ngày một đi lên!" - Gương mặt Phỉ Lan vô cùng rạng rỡ.



"Bên ngoài nói ta thế sao?" - Khương Phong ngạc nhiên.



"Có, họ khen ngợi và ca tụng chàng rất nhiều khiến cho thiếp đây nghe cũng vô cùng hãnh diện.



Những chuyện trong quá khứ thì hãy xếp vào quá khứ, đừng nghĩ nhiều về nó mà chuốt muộn phiền.



Bây giờ vương gia phải giữ một tinh thần, một trái tim ấm áp để bảo vệ kinh thành Du quốc!" - Phỉ Lan cổ vũ.



"Đúng, Cảnh ca giao ta trọng trách bảo vệ nơi này sao ta có thể sao nhãng được!" - Đằng Khương Phong hừng hực khí thế.




Phỉ Lan vui mừng khi thấy Khương Phong vực dậy lại tinh thần.



Lúc đầu khi nghĩ bản thân mình sẽ trở thành ngũ vương phi, Phỉ Lan cảm giác mình không phù hợp.





Từ tính cách, lối sống hay cách cư xử đều vô cùng khác biệt nhưng bây giờ cô đã hiểu ra.



Tính cách mình mạnh mẽ là để ở bên an ủi và dỗ dành cho người chồng dễ dàng bị xúc động.



"Mẫu hậu ơi, con với người rình rập ngũ đệ nói chuyện có hơi không phải phép ạ!" - Hoàng hậu lo lắng.



"Con dâu yên tâm, mình không phải người xấu chỉ trộm nghe thôi, cũng đâu lan truyền tin tức gì đâu!" - Hoàng thái hậu nói thì thầm.



"Thần cùng thái hậu hành động nhiều lần rồi nên hoàng hậu yên tâm!" - Trưởng ma ma trấn an.



"Từ lúc Phong nhi có vương phi kề cận đã thay đổi theo chiều hướng tích cực, đây là chuyện vui.



Sau này bà già như ta sẽ không phiền lòng về nó nữa khi bây giờ ta có một cô con dâu đáng yêu như thế!" - Hoàng thái hậu vui mừng.



"Sắp tới thái hậu sắp đón nhận thêm một đứa cháu nữa!" - Trưởng ma ma nói thêm vào.



"Đúng, đúng ta sẽ có rất nhiều cháu nội và cháu ngoại! Cái hoàng cung yên ắng sẽ náo nhiệt lên!" - Gương mặt mong chờ.



Đội quân của Đằng Cảnh đã đi được nửa chẳng đường rồi, bây giờ ngài ấy chỉ mong thật nhanh đến gặp Lam Ninh nhưng sức người và sức ngựa có hạn đành dừng lại nghỉ một chút.



"Với khả năng của vương phi đây, việc trốn khỏi nơi đây thì quá dễ dàng!" - Phong Tuyết nhìn lên trần nhà.



"Đúng là khá dễ nhưng mục đích của ngươi là ta, nếu ta đi ngươi sẽ gây chuyện tại kinh thành nên tốt nhất ta nên yên phận." - Lam Ninh ngồi vắt vẻo trên trần nhà.





"Vương phi làm ta càng lúc càng thấy cô thú vị.



Ta không thể nào đoán được cô tính làm gì tiếp theo!"

"Ồ! Suy nghĩ của ta, ta còn không hiểu một người chỉ mới gặp ta vài lần như ngươi thì làm sao biết được!" - Lam Ninh nhảy xuống.



Lam Ninh bước nhanh lại trước mặt Phong Tuyết, thao tác cực kì nhanh chóng đã bắt ra mạch của Phong Tuyết.



"Ngoài mặt thì bình tĩnh nhưng tâm thì đang bất ổn.



Nếu ta đoán không lầm ngươi đang lo cho Hoa Thúy đúng không? Ngươi yên tâm đi, cô ta không chết cũng không bị thương gì nhiều."

"Cô nói sai rồi, ta làm sao lại lo lắng cho một nha đầu!" - Phong Tuyết lãng tránh.



"Dối lòng! Nhiều lần cô ta muốn giết ta cũng chỉ vì trả thù Đằng Cảnh sao, cô ta vì ngươi làm tất cả dù cả hi sinh bản thân.



Ta không tin những việc cô ta làm không chạm đến trái tim ngươi!" - Lam Ninh chọt chọt vào ngực Phong Tuyết.



"Càn rỡ!" - Phong Tuyết lùi lại.



"Mạch tượng ngươi cùng cô ta khá tốt, sau này lấy về thì có thể sinh ít nhất là ba đứa!" - Lam Ninh ra dấu..