Đằng Cảnh không hiểu hôm nay người trong vương phủ bị gì nữa, tất cả đều thay đổi đột ngột đến lạ thường à phải là bất bình thường.
Bảo Thạch bị sao vậy ạ? - A Tịnh đi đến.
Ta cũng đang thắc mắc đấy! Chúng ta đã đến chậm một bước, vương phi đi rồi! - Đằng Cảnh khó chịu.
Vậy bây giờ vương gia muốn đi đâu ạ?
Không đi đâu nữa, ta sẽ ở đây chờ nàng ấy về! - Đằng Cảnh đi về phòng.
Khi bước vào trong phòng, Đằng Cảnh ngồi lên ghế ngay giữa phòng đảm bảo là ai cũng sẽ nhìn thấy và chắc chắn Lam Ninh cũng sẽ nhìn thấy mình.
Vương gia có đợi cũng vô ích thôi ạ, hôm nay vương phi sẽ nghỉ lại tại phòng chế thuốc ạ! - Tiểu Trúc lướt ngang qua Đằng Cảnh.
Mọi khi có bận như nào vương phi cũng sẽ trở về phòng mình, sao hôm nay lại ở lại bên đó? Đằng Cảnh đứng dậy ngay lập tức.
Vì Cận Nhị đang trong quá trình bào chế ra loại thuốc mới, thời gian hoàn thành khoảng nửa đêm nên vương phi sẽ ở lại luôn ạ! - Tiểu Trúc thu dọn quần áo chuẩn bị rời đi.
Thế là sự chờ đợi trở nên vô nghĩa rồi, A Tịnh đứng kế bên cũng đồng cảm cho sự thiếu thốn tình cảm đại vương gia.
Nhưng biết làm sao giờ, một khi vương phi muốn làm điều gì thì nhất quyết phải hoàn thành mới thỏa mãn mong muốn của bản thân.
Báo vương gia, chủ soái của Hỏa lan quốc khoảng nửa ngày đường nữa sẽ đến cổng thành của chúng ta ạ! - A Hoang chạy vào báo tin.
Hắn bay hay gì mà đi nhanh thế? - Đằng Cảnh ngạc nhiên.
Vâng ạ! Thuộc hạ mới nhận tin từ quốc vương Hỏa lan quốc là đoàn người của chủ soái vừa mới xuất phát hôm kia, thế mà hôm nay đã đến nơi rồi! - A Hoang cũng khá ngạc nhiên.
Khi hắn ta đến bố trí một căn phòng xa vương phủ và đặc biệt và nằm ngoài phạm vi vương phi thường hay lui tới! - Đằng Cảnh tỏ vẻ khẩn trương.
Vâng ạ, thuộc hạ đi ngay! - A Hoang chuẩn bị rời đi.
Này, dù gì ngươi cũng là phò mã đừng xưng hô kiểu này nữa! - Đằng Cảng lúng túng.
Nhưng thuộc hạ đã quen rồi, bây giờ mà sửa thì khó bề thích nghi ạ! - A Hoang cũng lúng túng.
Cứ gọi trước là vương gia, xưng là thần rồi sau này sửa từ từ!
Vâng ạ! - A Hoang thở phào nhẹ nhõm.
Chiêu Linh đã ổn hơn chưa? - Đằng Cảnh ngồi lại vào ghế.
Tâm tình thư thả được một chút nhưng vẫn còn ốm nghén nhiều lắm ạ!
Riêng việc chăm sóc phụ nữ mang thai ta không biết gì cả, nên cứ theo lời dặn của vương phi mà làm theo cần gì thì cứ qua nói ta! - Đằng Cảnh nói nhỏ nhẹ.
Vâng ạ, đa tạ vương gia! - A Hoang vui vẻ trở lại.
Đằng Cảnh nhìn theo bóng lưng từ người đàn ông của gia đình, đã thành gia lập thất và bây giờ đang trông chờ đứa con đầu lòng.
Ngài đang ganh tỵ với A Hoang ạ? - A Tịnh đứng sau lưng.
Đúng thật là ta có chút ganh tỵ, không chỉ với một mình A Hoang mà cả hoàng huynh và ngũ đệ! Hoàng huynh trải qua bao nhiêu biến cố bây giờ đã có một cuộc sống yên bình, ngũ đệ đi qua bao nhiêu thăng trầm bây giờ cũng đã hạnh phúc! - Đằng Cảnh nói có chút chạnh lòng.
Vương gia cũng vậy ạ! Thuộc hạ đi cùng người qua bao trận chiến và cùng người nếm trải những cay đắng nhưng chỉ có bây giờ mới cảm thấy ngài thu về được trái ngọt! - A Tịnh an ủi.
Cũng chỉ là một phần, ta luôn cảm nhận thấy đến một lúc nào đó Lam Ninh sẽ rời khỏi ta biến mất khỏi thế gian này! Lúc đó ta không biết phải làm sao, ta không còn biết hướng nào để đi trước mắt ta chỉ còn lại màn đêm tối tăm hòa vào dòng nước mắt đau khổ! - Giọng Đằng Cảnh nghẹn lại.
Vương gia, vương gia vẫn sẽ đi tìm đại vương phi đúng không ạ!
Ta sẽ đi tìm nàng ấy đến tận chân trời góc bể, từ kiếp này đến mãi về sau ta vẫn sẽ đi tìm nàng ấy! Ta nợ nàng ấy một mái nhà, nợ cả một tình yêu ấm áp và nợ cả mạng sống này! - Ánh mắt đầy sự quyết tâm.
Vâng ạ! Thuộc hạ biết chủ nhân mà mình đã chọn sẽ không bao giờ từ bỏ! - A Tịnh đầy phấn khích.
Và đến khi đó ngươi có đi tiếp cùng ta không? - Đằng Cảnh quay qua A Tịnh.
Ngôn Tình Sủng
Dạ có, thuộc hạ vẫn sẽ đi theo người! - A Tịnh vô cùng dứt khoát.
Cuộc trò chuyện giữa hai người đàn ông đã được tiểu Phấn nghe hết từ đầu đến cuối.
Đứng bên cửa nghe từng câu hỏi và cả những câu trả lời ấm áp đến từ cả hai người, khiến tiểu Phấn cảm thấy ấm áp từ tận trong tim lan cả bên ngoài.
Nếu có ngày đó mình cũng sẽ theo cả hai người đi tìm đại vương phi! - Tiểu Phấn mỉm cười một mình.
Đằng Cảnh bây giờ đã không còn cảm giác thiếu thốn tình cảm nữa, bên cạnh đã có một đồng đội xuất sắc đến thế rồi phải phấn chấn lên.
Ăn đi mấy đứa, làm mệt cả ngày rồi bây giờ là lúc để bù đắ lại! - Tiểu Trúc gắp liên tục.
Tiểu Trúc nói đúng đấy, mọi người cứ ăn uống tự nhiên đồ ăn còn rất nhiều! - Lạc rang vô cùng sôi nổi mời gọi.
.