Vương Gia, Vương Phi Đòi Đốt Phủ

Vương Gia, Vương Phi Đòi Đốt Phủ - Chương 266: 266: Chương 265




A Hoang cảm thấy bản thân mình quá nhiều thiếu sót không biết một chút nào về kiến thức sinh sản hay chăm sóc người mẹ mang thai.



Nếu hỏi hoàng thái hậu hay hoàng thượng thì bất tiện vô cùng, ai nấy đều rất bận và sợ bị người khác chê cười.



Lúc này trong đầu nhớ đến vương gia cũng đã từng tham khảo qua rất nhiều sách về chuyện này, hiện tại cứ qua hỏi mượn vương gia trước nếu thắc mắc chỗ nào thì đi hỏi Cận Nhị hay vương phi sau.

"Nay trông Phong nhi trắng trẻo, có chút da thịt rồi đấy!" - Hoàng thái hậu vui vẻ.

"Do bàn tay chăm sóc của Phỉ Lan đấy ạ, dạo này dù rất bận nhưng do ăn uống ngủ nghỉ hợp lý nên không cảm thấy mệt mõi nhiều!" - Đằng Khương Phong hãnh diện.

"Mẫu hậu, tam đệ có báo hỉ cho người biết chưa ạ?" - Hoàng hậu lém lỉnh.

"Hỉ hả, có ai nói bà già này gì đâu!" - Hoàng thái hậu suy nghĩ.

"Chuyện là sau một thời gian ôm cây đợi thỏ, cuối cùng Chính Hằng đã ngỏ lời thành công với Mộng Tranh nữ hộ vệ của con ạ!" - Hoàng hậu vui vẻ.

"Ha ha, cuối cùng lão tam cũng tìm được ý trung nhân của mình rồi! Mộng Tranh ta đã từng nghe qua nhưng không có dịp gặp mặt, nghe hoàng hậu nói là một nữ hậu vệ chắc là khỏe mạnh và tháo vát lắm! - Hoàng thái hậu đập bàn một cái "đùng".

"Hoàng thái hậu đau tay!" - Trưởng ma ma hết hồn.

"Không đau, không đau!" - Hoàng thái hậu cười hớn hở.



Phía bên kia Mộng Tranh chỉ biết mắc cỡ nép phía sau Đằng Chính Hằng, khi yêu người ta thay đổi hẳn ra.



Bình thường Mộng Tranh vừa hung dữ, vừa im lặng giờ biến thành một thiếu nữ dịu dàng.

Mọi người yên vị vào chỗ ngồi thì cùng lúc cả đại vương phủ đi đến.





Không ngoài dự kiến của mọi người khi vừa đến Đằng Cảnh liền phát kẹo ngay, ôm vương phi trong lòng nhìn bằng ánh mắt trìu mến.



Nhưng khi vừa quay qua chỗ người khác thì làm mặt nghiêm túc ngay.



Đã thế Đằng Cảnh còn sợ Lam Ninh bị người khác nhòm ngó hay sao mà đặt Lam Ninh lên đùi mình luôn không cho ngồi ghế.

Sau đó Lam Ninh kêu người mang ghế đặt sau lưng mình để Phỉ Lan ngồi.



Hành động đó khiến tất cả người trong đó đều ngạc nhiên, dù có cương vị cao trong phủ nhưng đây là cuộc họp gia tộc, chỉ có người trong gia quyến mới được ngồi cùng mọi người.

"Hoàng thái hậu ơi!" - Lam Ninh ngọt ngào.

"Ơi, ta đây!" - Hoàng thái hậu thích thú.

"Chuyện con sắp nói sau đây rất quan trọng và người có liên quan là Phỉ Lan và Đằng Khương Phong.



Tình hình hiện tại Phỉ Lan không đứng lâu được nên thái hậu cho muội ấy ngồi nhé!"

"Ờ, được được! Cứ ngồi đi ta không trách phạt đâu!" - Hoàng thái hậu như bị Lam Ninh thôi miên.

Lam Ninh ngồi trong lòng Đằng Cảnh cứ cảm thấy không được tự nhiên và không có chút phong thái nào gọi là mạnh mẽ, nên kêu Đằng Cảnh đặt mình qua ghế bên cạnh.

"Nàng ấy không muốn mình ôm!" - Đằng Cảnh tủi thân tự nói với lòng.


"Thưa hoàng thái hậu, hoàng huynh và hoàng tẩu cùng các vương gia và công chúa! Như mọi người đã biết Phỉ Lan là người thân cận của ta và do vương phủ giáo dưỡng.





Nhưng do ngũ vương gia cần người bầu bạn và chăm sóc, sau năm lần bảy lượt đệ ấy năn nỉ ta đã đồng ý!" - Lam Ninh dõng dạc.

Không khí xung quanh lặng như tờ, mọi ánh mắt đều đổ dồn lên vương phi.



Lam Ninh nói đến đâu thì mọi người gật đầu đến đó vô cùng đồng đều.

"Sau một thời gian cả hai ở chung thì mọi người biết đấy lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, lần này bén cháy khá là lớn vì hiện tại Phỉ Lan đã mang thai tầm bốn tuần!"

Nghe đến đây mọi người như phát hoảng chỉ duy nhất những người biết chuyện trước và Đằng Cảnh là bình tĩnh.

"Phong nhi, cái tên nghịch tử này ngươi ăn chơi lêu lỏng ta đều bỏ qua, nhưng chuyện làm con gái nhà người ta mang thai khi chưa cưới hỏi thì không bỏ qua được! - Hoàng thái hậu tức giận.




ngôn tình ngược

"Bốn tuần, bốn tuần! Chẳng phải cũng cùng với Chiêu Linh sao, chẳng lẽ đêm đó ngũ đệ cũng động phòng hoa chúc luôn à!" - Hoàng hậu tính toán.

"Trời ơi! Ngũ đệ, sao mà đệ giỏi quá vậy ta phải lâu lắm mới có Minh nhi đấy! - Hoàng thượng ngưỡng mộ.

Đúng thiệt là tình cảnh này mà hoàng thượng vẫn còn vỗ tay tán thưởng, đúng là một hoàng đế hồn nhiên.

Nhân vật chính, tác giả của cái bào thai thì đứng như trời tròng.



Đến một lúc sau mới xử lý thông tin được và vui mừng vô cùng khi một bước thăng chức lên làm cha.

Mặc mọi người gào thét, Khương Phong lặng lẽ đến bên Phỉ Lan.



"Ta là một tên nam nhân tồi tệ lắm đúng không? Nhưng từ rất lâu rồi ta luôn xem nàng như một người thân, một vương phi của ta.



Từ khi có nàng bên cạnh ta cảm thấy cuộc sống này hạnh phúc biết bao.



Ta yêu nàng, thương nàng bằng cả trái tim không có một ai thay thế được! Ngay bây giờ nàng có đồng ý làm vương phi của ta không?" - Đằng Khương Phong ứa nước mắt.

"Vương gia thương ta bằng cả tấm chân tình?" - Phỉ Lan ngạc nhiên.

"Đúng vậy, ta muốn nói chuyện này từ lâu nhưng sợ nàng không tin ta rồi rời bỏ ta!"

"Chứ không phải là chịu trách nhiệm về đứa bé này!"

"Ta nói thật lòng, nàng xem nơi đây uy nghi có đủ tất cả mọi người ta sao dám nói dối! Tất cả những lời nói của ta đều là thật, nếu là giả thiên...!" - Đằng Khương Phong chuẩn bị thề trước cửu quyền.

"Ta tin, ta tin không cần phải thề!" - Phỉ Lan lấy tay che miệng Khương Phong lại.

Lúc này cái hoàng cung này vẫn còn lộn xộn, không ai chú tâm là Đằng Khương Phong cầu hôn Phỉ Lan.

"Nàng ấy vẫn không để mình ôm!" - Đằng Cảnh buồn bã..