Vương Gia, Vương Phi Đòi Đốt Phủ

Vương Gia, Vương Phi Đòi Đốt Phủ - Chương 196: Sự Trỗi Dậy!




Việc này chúng ta chỉ giải quyết trong nội bộ thôi, đừng làm kinh động đến bên ngoài đặc biệt là hoàng thượng và hoàng hậu. Sau đó Bảo Thạch bàn bạc với thái tử chỉ cần nhớ mặt điểm danh, sau này sẽ có cách xử lý.



“Thành giao!” – Thái tử cụng tay với quốc sư.



Không biết hoàng hậu đồng ý cho Minh Đan qua bên đây là đúng hay là sai, mặc dù có nhiều người quan tâm thái tử hơn trong cung nhưng mà lại bày trò lôi lôi kéo kéo bánh bao nhỏ theo.



“Thần sẽ bảo vệ người để hoàn thành nhiệm vụ, cũng như là người chăm sóc người đến khi Khánh công công trở về!” – A Tú nghiêm túc nói.



“Đa tạ A Tú, bây giờ ta sẽ cố gắng học thật nhanh để cùng người thực thi nhiệm vụ!” – Ánh mắt hứng khởi.



Nhưng nói đi cũng phải nói lại, từ khi bánh bao nhỏ đến vương phủ tâm tình vui vẻ lên nhiều, học hành chăm chỉ và ngày càng tiến bộ. Có người dùng cơm chung mỗi bữa, được người hát ru và kể chuyện mỗi tối, được vui vẻ chơi đùa như những đứa trẻ khác mỗi ngày.



“Thưa thái tử, hoàng hậu muốn gặp người ạ!” – Nô tỳ của hoàng hậu đến báo tin.



“Ta hiện tại đang bận chính sự, ngươi về nói với mẫu hậu có chuyện gì sáng mai ta sẽ đến gặp người sau!” – Bánh bao nhỏ ra dáng vẻ giống Bảo Thạch.



Quân lính tập luyện cả một ngày dài cần phải dưỡng sức cho cuộc so tài sắp tới nên hôm nay mọi người được nghỉ ngơi sớm và vương phi cũng được nghỉ sớm.



“Vương phi đang nhớ vương gia sao?” – Tiểu Phấn thăm hỏi.



Lam Ninh đang ngồi trên chiếc ghế bập bênh quen thuộc, đầu ngước lên trên trông có vẻ đăm chiêu.




“Không, ta đang lo cho cuộc tỉ thí sấp tới! Đang nghĩ xem cách nào mà quân mình toàn thắng cũng như nâng cao vị thế của họ và cũng như là vị thế của ta! – Vô cùng nghiêm túc.



So với Đằng Cảnh thì vương phi được biết đến là một người tạo ra thuốc tài năng hơn người nhưng về khí thế thì còn thua vương gia xa, đa số danh tiếng của người là do người là đại vương phi.



Cho nên bây giờ ngoài việc có tiền thì vương phi phải có chỗ đứng trong lòng mọi người đặc biệt là thần dân Du quốc. Nên đây sẽ là cơ hội để người bộc lộ tài năng luyện binh và chiến thuật ra trận phải nắm chắc phần thắng.



“Ta sẽ cho mọi người trầm trồ về kế sách sắp tới của ta, lúc đó mọi người sẽ không thốt nên lời! Ha ha!” – Lam Ninh cười trông vô cùng nham hiểm.



Tiểu Phấn cùng tiểu Trúc đứng kế bên cảm thấy vô cùng đáng sợ, chưa bao giờ hai đứa nhìn thấy vẻ mặt này của Lam Ninh. Từ khi cô ấy xuất hiện tại nơi đây thì mọi thứ toát lên điều lạ lẫm cả, không biết sắp tới vương phi sẽ cho chúng ta chiêm ngưỡng những điều đặc biệt nào.




“Thưa vương gia, có cháu gái của trưởng thôn đến muốn diện kiến người!”



“Được, cho cô ta vào!” – Đằng Cảnh vẫn chăm chú vào đống văn kiện trên bàn.



Hoa Thúy trên tay cầm vào một bát canh hầm cùng với vẻ mặt rạng rỡ đi vào gặp Đằng Cảnh.



“Cô đến gặp ta có chuyện gì?” – Vẫn không nhìn lên.



“Dân nữ đa tạ vương gia đã dốc tâm cứu giúp người dân, không có gì để đền ơn chỉ có bát canh hầm mong vương gia không chê!” – Giọng nói nhẹ nhàng.




“Được, cứ để đó!”



Khoảng một lúc sau không thấy Hoa Thúy rời đi, Đằng Cảnh mới ngước mặt lên nhìn.



“Cô còn chuyện gì nữa sao?” – Gương mặt lạnh lùng.



Hoa Thúy kể hết sự tình mình muốn lên kinh thành cùng đoàn người hoàng cung mong muốn vương gia chấp thuận. Đằng Cảnh không suy nghĩ gì mà chấp thuận vì hiện tại ngài ấy đang rất bận, chỉ muốn xong chuyện để người khác trả lại không gian riêng tư cho mình.



Hoa Thúy bước ra ngoài với vẻ mặt đắc ý nhưng với vẻ thục nữ của cô nên không ai để ý nhưng trong thâm tâm đang nuôi dưỡng một âm mưu to lớn.



Khi cô gái đó đi ra ngoài, Đằng Cảnh mới vén tấm vải che trên một tờ giấy, khi lớp vải được lấy ra một tuyệt sắc giai nhân xuất hiện trước mắt người, không ai khác chính là Lam Ninh.



Vương gia thì đang nhớ vương phi da diết, còn vương phi đang lo lắng cho phần thi đấu sắp tới.



Bây giờ Lam Ninh đã là người có tiền, có quyền, có địa vị bây giờ người chỉ cần thêm danh tiếng thì thiên hạ này ai bước qua được nàng. Đây cũng chính là hình tượng mà từ nhỏ cô đã được cha mẹ và ông nội hướng đến, dù ở cổ đại hay tương lai thì Lam Ninh cũng muốn hoàn thành được nó.



Trông đêm tối, mây che cả mặt trăng một mình Lam Ninh ngồi trong phòng ngước nhìn lên trời đầy sát khí. Bây giờ là thời của “chế”.