Vương Gia, Vương Phi Đòi Đốt Phủ

Vương Gia, Vương Phi Đòi Đốt Phủ - Chương 186




Chứng kiến từng đồng đội của ông ra đi lần lượt, ông như không còn sự sống. Ông đã một mình đi đến hang động đó sờ từng miếng đá, chạm tay đến những vết tích còn lại khi ấy.



Ông khụy xuống cùng gương mặt đau đớn tột cùng, lúc ấy xuất hiện một ông lão lạ mặt đi đến. Đôi bàn tay thô ráp, gầy guộc chạm lên bờ vai đang run run ông lão ấy im lặng một hồi lâu đợi đến khi người thanh niên đó bình tĩnh trở lại.



“Ân hận bây giờ đã quá muộn màng, các người đã chia cắt đôi uyên ương nên phải lãnh hậu quả!” – Ông lão bình tĩnh nói như ông đã biết trước chuyện.



“Đôi uyên ương?”



“Hai miếng ngọc bội đó là vật định tình của một đôi trẻ từ thời xa xưa nhưng vì chiến tranh đã ngăn cách họ và người nam nhân đó đã chết trong cuộc chiến. Người nữ khi hay tin một thân một mình đi đến tận sa trường tìm kiếm phu quân và người nữ ấy đã chọn cái chết cùng người mình thương!” – Ông lão đưa ánh mắt nhìn và sờ vào bức tường ấy.



Một chuyện tình cảm động như thế và hai miếng ngọc bội luôn gắn liền với nhau, nhưng nhóm người đó đã lấy đi miếng ngọc bội của người nữ, sự cô đơn lạnh lẽo nên người nam nhân đã hạ lời nguyền lên tất cả năm người và lần lượt lấy mạng họ đi.



Đến nay ông nội của Lam Ninh vẫn không xảy ra chuyện gì nhưng đối với ông thà rằng để ông chết đi cứ nhớ đến cái chết của những người đồng đội thì ông vô cùng đau đớn.



Sau này ông nhận được một bức tranh lớn do một người lạ mặt tự xưng là con cháu của ông lão khi ấy, trong một đêm ông nằm mơ thấy hai người đến tìm ông đến sáng ông lập tức họa bức tranh ấy để đưa đến ông của Lam Ninh.



Ông luôn nói với mọi người Lam Ninh là bùa hộ mệnh của ông, ngày Lam Ninh được hạ sinh thì ngày đó ông đã tránh được kiếp nạn. Hôm đó ông được mời đến dự một buổi liên hoan cuối năm nhưng mẹ Lam Ninh lại trở dạ sinh sớm, tất cả mọi người bên nội, bên ngoại đều tập trung trong bệnh viện. Nếu như lúc đó ông đi buổi tiệc ấy thì có lẽ ông đã thiệt mạng vì lúc đó xảy ra hỏa hoạn lớn.



Và người nữ trong bức tranh ấy, người đã làm cho chú Lam Ninh vô cùng ngạc nhiên khi nhìn vào bức tranh đó có gương mặt giống với thỏ nhỏ của chú.



“Ha ha, đúng là nhân duyên!” – Ông nội Lam Ninh đứng nhìn chăm chăm vào bức tranh ấy.



“Cha!” – Chú chạy nhanh lại dìu ông.



“Con bé có một cơ thể yếu ớt nhưng lại gánh tất cả chuyện ta gây ra lúc trẻ! Người làm ông như ta đâu có tư cách nào nhìn mặt con bé nữa!” – Ông đau khổ.



Cả hai người rời khỏi căn phòng ký ức ấy, trở về căn phòng chính vừa đúng lúc thư của Lam Ninh gửi đến. Dù biết đây là những video được Lam Ninh với thằng con trời đánh mình bày ra nhưng ông vẫn rất vui vẻ đón nhận.




“Nhìn mặt chàng xưng như cái bánh bao! Từ trước đến nay vương gia có bao giờ bị người ta đánh như thế này đâu, sao không né đi bây giờ thì xấu rồi đó!” – Lam Ninh vừa nhìn mặt Đằng Cảnh vừa cười.



“Ta xấu rồi, nàng có chê ta không?” – Đằng Cảnh đưa ánh mắt đáng thương nhìn Lam Ninh.



“Ngốc quá, chàng vẫn cuốn hút lắm!” – Lam Ninh đưa ánh mắt gian tà nhìn khắp người Đằng Cảnh.



Hôm nay mặt vương gia bị thương nên vương phi dặn nhà bếp làm mấy món lỏng, Lam Ninh ngồi cẩn thẩn đút cháo cho vương gia như lúc vương gia chăm sóc vương phi khi người ốm.




“Nói A nào vương gia!” – Lam Ninh trêu đùa Đằng Cảnh.



Tiểu Trúc nhìn cảnh ấy không kìm được lòng, quay qua nắm cổ A Tú lắc lư liên tục nhìn mặt thị vệ như sắp không xong rồi. Còn tiểu Phấn vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng cô ấy như đang mở cờ, bao nhiêu đây chuyện tình cảm đủ để tiểu Phấn báo cho nương nương và lãnh thưởng.



“Ta đói quá, còn gì ăn không?” – Bảo Thạch đưa ánh mắt mệt mõi nhìn Lạc rang.



“Ừm, chỉ còn chút mì lạc với rau thôi, quốc sư dùng được không?” – Lạc rang lục lọi



“Cái gì cũng được, ta sắp không chống cự nổi nữa rồi!” – Bảo Thạch thì thào.



Lạc rang thấy quốc sư yếu đuối vô cùng nên muốn lợi dụng thời cơ lấn lướt, bỏ vào trong bát mỳ bao nhiêu là ớt. Sau khi chế biến xong Lạc rang mang lên, Bảo Thạch không hề cảnh giác gì mà lấy đũa gắp ăn gắp để. Lạc rang vô cùng ngạc nhiên, nghĩ mình đã bỏ bao nhiêu là ớt mà sao Bảo Thạch không hề hấng gì, mặt không thay đổi gì.



“Ngon lắm, còn nữa không?” – Bảo Thạch ăn sạch bát.



“Hình như hết mỳ rồi!” – Giọng lạc rang run run.