Vương Gia, Vương Phi Đòi Đốt Phủ

Vương Gia, Vương Phi Đòi Đốt Phủ - Chương 152: Thần Cupid




Kỵ Danh: Tại sao, tại sao Lam Ninh đi viếng chùa mà không nói cho ta biết?



- Bảo Thạch: Chủ soái thấy câu nói của mình có hơi dư thừa không!







- Bạch Lâm: Đúng rồi chủ soái, viếng chùa chỉ có hoàng thân quốc thích còn người là người ngoài đâu thể nào đi chung!







Bạch Lâm khều khều chủ soái cản lại kẻo chủ soái mang ô nhục không biết giấu mặt đi đâu, lúc sáng chủ soái đi dạo qua chỗ Lam Ninh là cố tình nhưng vẫn bị kỳ đà cản mũi là Bảo Thạch lấy quạt cản lại bằng một ánh mắt thân thiện và một nụ cười “không hề có miếng giả trân” thế là Kỵ Danh lại đi về trong thất vọng.



Bảo Thạch sau khi căn dặn binh lính canh gác cẩn thận những người không cần thiết thì đuổi về chẳng hạn như tên chủ soái lúc nãy. Mọi người trong phủ tưởng rằng có thể thoải mái hơn khi không có vương gia nhưng ai mà ngờ Bảo Thạch còn khó hơn cả vương gia và vì lí do này nên Bảo Thạch mới trở thành quốc sư đó.







- Lạc rang: Quốc sư trà đã chuẩn bị xong!



- Bảo Thạch: Đa tạ!!!







Chưa kịp hỏi thăm gì hết là Lạc rang đã chạy mất dép, mặc kệ Bảo Thạch tổn thương đứng một góc.









Đi cả nửa ngày trời cuối cùng mọi người cũng đã đến cổng vào chùa, mọi người phải xuống ngựa đi bộ gần một trăm bậc thang sẽ gặp trụ trì đứng nghênh đón mọi người. Trong đoàn người này ai cũng là cao thủ đi ên đây có khó khăn gì, chỉ mỗi Lam Ninh đi không quen đi chừng hai mươi bậc lại nghi một chút, Đằng Cảnh cũng vô cùng nhẹ nhàng dìu tay Lam Ninh đi trên tay vương gia là một cái giỏ đựng nước và trái cây khi vương phi của mình cần thì có ngay.







- Tiểu Trúc: Tỷ có thấy chúng ta đi theo quá dư thừa không?








- Tiểu Phấn: Nơi đây hoang vu rộng lớn tình thế khó kiểm soát chúng ta đi theo để bảo đảm an toàn cho vương phi!







- Tiểu Trúc: Vậy là tỷ cũng đồng ý vương phi có vương gia chăm sóc đúng không! (thở dài)







Trụ trì đứng ngay cổng nghênh đón mọi người, sau đó mọi người được dẫn đến phòng nghỉ ngơi. Đến tối thì mọi người dùng bữa, mặc cho người ta ăn rau với đậu phụ và uống ít sữa đậu nành ấm còn Lam Ninh thì được vương gia bày biện cả một đồ ăn chay trước sự trầm trồ của trụ trì vì ông mấy chục năm trời chỉ ăn vài món bình thường nay được nhìn thấy một bàn đầy ắp thưc ăn. Vương phi nhìn thấy mọi người đều muốn ăn nên vương phi mời tất cả mọi người trong chùa ăn cùng, đó là một bữa ăn vui vẻ và ấm áp nhất mà mọi người từng được ăn. Hoàng thái hậu nhìn thấy khung cảnh này cũng vô cùng vui vẻ ngợi khen vương phi.







- Lam Ninh: Tất cả mọi thứ này đều do Đằng Cảnh chuẩn bị hết tất cả, thái hậu khen chàng ấy đi ạ!







- Hoàng thái hậu: Đúng đúng Đằng Cảnh rất biết quan tâm người khác!







- Đằng Cảnh: Vâng ạ!







Bên ngoài thì không khí hoàn toàn trái ngược, trong những bụi cây xuất hiện những ánh mắt đỏ khát máu đang nhìn vào nơi có ánh đèn, đôi mắt ấy như muốn ăn tươi nuốt sống Lam Ninh và trong đó có cả Phù Tuyến Như. Tại sao chuyến đi này mọi người đã giữ im lặng nhưng bọn chúng vẫn phát hiện ra, bọn chúng đã mai phục tất cả để chờ đợi.







- Phù Tuyến Như: Một trong hai chúng ta chỉ có một người được sống và đó là ta!







Tại thế kỉ 21, trong căn phòng cấp cứu đặc biệt của Lam Ninh vẫn im lìm, đã gần một năm rồi cô gái không tỉnh lại, cô ấy tính sống cuộc sống thực vật này suốt đời sao. Lúc mọi người cứu cô ấy ra khỏi đám cháy thì cơ thể cô ấy bị bỏng rất nhiều cả tóc đều bị thêu hết, mặt là nơi bị bỏng nặng nhất, nhưng có một điều kì lạ những vết bỏng này phục hồi rất nhanh so với người bình thường thì có thể mang vết bỏng này suốt cuộc đời.




- Chú Lam Ninh: Con bé có tiến triển gì không?



- Bác sĩ: Không ạ, vết thương phục hồi rất nhanh anh xem cả tóc của tiểu thư cũng dài ra như lúc đầu nhưng đến giờ vẫn chưa có dấu hiệu này cho thấy có dấu hiệu hồi phục!







- Chú Lam Ninh: Đã gần một năm rồi, thời gian cuộc tập huấn của con bé cũng sắp hết, đến lúc đó con bé vẫn chưa tỉnh lại thì phải báo với anh chị biết rồi!







- Bác sĩ: Bây giờ có lẽ tiểu thư đang dạo chơi ở một nơi nào đó quên lối về rồi không!







- Chú Lam Ninh: Chơi đùa đủ rồi mau về đi con, ông nội nhớ con lắm đấy!







Chú Lam Ninh như một người cha, người mẹ thứ hai của Lam Ninh, lúc cha mẹ sinh cô bé ra mới có mấy tháng vì công việc vô cùng bận rộn nên đã bàn giao cho chú, khi đó của Lam Ninh đã 20 tuổi đang trong thời gian học tại trường quân đội. Một ông trẻ với chiều cao lý tưởng 183 cm, mặt mày vô cùng sáng láng đẹp trai, chưa biết yêu là gì đã phải đi trông trẻ, ngoài giờ học thì chú đều bên chăm sóc thỏ con.



Và cũng nhờ có Lam Ninh chú mới gặp được cô gái của đời mình, hôm đó là một ngày trời âm u do có luồng áp thấp nhiệt đới mà Lam Ninh lại hết tả với cả sữa luôn nên phải đi mua nhưng không thể để một đứa bé mới mấy tháng tuổi ở nhà một mình chú đưa thỏ con đi cùng, che chắn vô cùng cẩn thận với tiêu chí không để thỏ con trúng một giọt mưa nào nhìn quấn một cục trước ngực vô cùng buồn cười, vừa đẩy cửa đi vào thì một tia sấm chớp lóe lên làm cô bé òa khóc chú vô cùng bối rối liên tục dỗ nhưng do sấm chớp cứ liên tục nên dỗ thế nào cũng không ngừng lúc đó một nhân viên trong cửa hàng đến dỗ đứa bé một xíu thì Lam Ninh liền ngừng khóc, ông chú như thở phào nhẹ nhõm.