Nghe được câu chuyện của Mộng Tranh thì tâm trạng của Đằng Cảnh hơi dao động, nếu bọn chúng nhắm vào vương gia thì hắn không hề lo sợ gì nhưng lần này thì khác trước rồi. Lần này vương gia đã có một người con gái để ngài ấy quan tâm, một người con gái chiếm trọn hết trái tim hắn, một người con gái mà hắn có thể bỏ mạng để cô ấy được sống.
- Lam Ninh: Nè tiểu Trúc dậy đi, dậy đi! Muội nằm ngoài này dễ cảm lạnh lắm đấy!
Sau một đêm ăn chơi quá chén với bạn bè không cùng trang lứa thì tiểu Trúc vẫn phải tiếp tục canh gác trên nóc nhà mà không biết canh làm sao mà sang ngày vương phi phải đích thân gọi dậy.
- Tiểu Trúc: Muội ngủ quên sao, vương phi có thấy tên đầu đất A Tú ở đâu không ạ?
- Lam Ninh: Ta chỉ thấy mỗi muội!
- Tiểu Trúc: Hở, sao vương phi leo lên nóc được thế?
- Lam Ninh: Ta dùng than để leo lên!
Gần sang Lam Ninh thức giấc nghe trên nóc có tiếng động đi ra sân nhìn lên thì thấy tiểu Trúc nằm trên đó, sợ con bé lạnh nên vương phi trèo lên để gọi dậy. Mà thường gác đêm là có hai người mà không biết A Tú đi đâu mất tiêu rồi.
- Bảo Thạch: Nè A Tú sao ngươi lại nằm ở đây thế?
Bảo Thạch cố gắng gọi A Tú dậy phải mấy lần gọi tên đầu đất này mở mắt ra nhìn rồi lê cái thân xác như cọng bún thiu nhìn qua Bảo Thạch.
- A Tú: Đệ canh gác mà!
- Bảo Thạch: Canh gác nhưng đây là phòng của ta mà, ta đâu cần người canh gác đâu!
Thì ra một tên sâu rượu vì say xỉn quá độ nên đi nhầm phòng, hôm nay vương phi ngủ phòng khác có thể hắn đi nhầm phòng cũ cũng tạm chấp nhận nhưng lần này đi nhầm qua phòng nghỉ của quốc sư thì chào thua luôn.
Nghe Bảo Thạch nói xong A Tú ba chân bốn cẳng chạy qua chỗ vương phi, mới sang sớm mà không khí vương phủ náo nhiệt thật.
Vương gia từ chỗ Đằng Chính Hằng thì qua chỗ của Kỵ Danh vừa thấy Đằng Cảnh, theo phong tục của Hỏa lan quốc thì buổi sang thường sẽ ra luyện tập đến khi nắng vừa lên thì nghỉ, Đằng Cảnh đến đúng lúc Kỵ Danh vừa luyệ xong.
- Kỵ Danh: Ta không ngờ vương gia đến sớm thế?
- Đằng Cảnh: Ngươi tìm ta có chuyện gì?
- Kỵ Danh: Vào trong ngồi đi!
Bạch Lâm đi rót trà, Đằng Cảnh nhẹ nhàng ngồi xuống hớp một ngụm trà vì đa số trà trong cung đều do chính Lam Ninh nghiên cứu và trông ra nên vương gia rất hài lòng khi uống.
- Kỵ Danh: Ta vừa nhận được tin có một nhóm người trốn kiểm tra tại cổng cấm đi qua Du quốc, trước khi bọn chúng đi đã trộm rất nhiều tiền vàng, của cải của người dân! Ta nghi ngờ bọn chúng cùng với người ám sát Lam… vương phi khi trước có mối quan hệ mật thiết với nhau!
Sau đó Bạch Lâm mang bức chân dung được những người ăn mày ở ngay cổng ra vào kể lại nhìn tổng thể thì đó chính là Phù Tuyến Như, ai trong cung mà không biết rằng con gái Phù Thao luôn cho rằng mình là người xinh đẹp nhất không bao giờ dùng khăn hay mạng che mặt lại cả, một người vô cùng hống hách không biết thương xót người khác bất cứ người nào cô ta thị oai được thì cô ta luôn ra vẻ thị oai với thiên hạ cũng chính vì điều này đã tố cáo cô ta.
- Đằng Cảnh: Những bằng chứng thu thập được chứng tỏ cô ta đã đến Du quốc!
- Kỵ Danh: Mục tiêu của cô ta là mạng của ngươi đấy! Ta không hiểu một người coi mạng người là cỏ rác như ngươi mà cũng có lúc nhẹ long nữa sao!
- Đằng Cảnh: Vì cô ấy không muốn tay ta nhuộm thêm máu nữa, nên ta mới để cô ta đường sống nhưng không ngờ lòng tốt của nàng ấy không đặt đúng chỗ rồi!
- Kỵ Danh: Cô ấy là người có tấm lòng rộng lượng,vị tha thương người nhưng không phải vì thế cô ấy nói thế nào thì ngươi nghe thế ấy, cuối cùng người chịu khổ là cô ấy!
- Đằng Cảnh: Đa tạ ngươi đã báo cho ta thông tin quan trọng! (rời đi)
Bước đi hôm nay của vương gia dường như nặng trĩu, bây giờ bọn chúng đang ở trong tối chúng ta ơ ngoài sang. Lam Ninh như ánh sương mai nhỏ bé dễ dàng bị hố đen ấy nuốt chửng vào.
- Lam Ninh: Choàng thêm áo vào nè, con gái con lứa mà ngủ trổng trơ như thế, muội mà cảm rồi lấy ai đi bày trò với ta nữa!
- Tiểu Trúc: Vương phi yên tâm ạ, muội khỏe như trâu không bệnh được đâu, chi tại hôm qua vui quá quên lối về!
- Lam Ninh: Thiệt là!
- Tiểu Phấn: Tiểu Phấn thỉnh an vương phi! Hôm nay muội đến sớm nhỉ?
- Tiểu Trúc: Hề hề không đâu ạ, muội bị xỉn ngất ngây quên lối về vương phi sợ muội lạnh nên gọi muội xuống đây ủ ấm ạ!
Tiểu Phấn đang giúp vương phi chải lại tóc thì một luồng gió thổi xẹt qua để lại một thanh niên trai tráng vẫn còn đang ngáy ngủ quỳ xuống đất.
- A Tú: Thuộc hạ đến đây thỉnh tội với vương phi!!! (quỳ mọp xuống đất)
- Lam Ninh: Hả, có gì đứng lên từ từ nói! (giật mình)
- A Tú: Thuộc hạ uống say bí nên đã đi nhầm phòng của Bảo Thạch ạ!
Cả ba người đang ngồi đó nghe thế cười ầm lên, nhìn mặt lúc này của A Tú trông đáng thương thật.
- Lam Ninh: Không sao, lần sau mà lỡ uống quá chén thì về phòng mà ngủ mấy đứa cứ ngủ vật vờ ngoài sương ngoài gió dễ cảm lạnh lắm đấy!
- A Tú: Hu hu, đa tạ vương phi đã không phạt! Thuộc hạ xin thề sẽ không có lần sau đâu!!! (lấy váy của Lam Ninh lau nước mắt)