Vương Gia, Vương Phi Đòi Đốt Phủ

Vương Gia, Vương Phi Đòi Đốt Phủ - Chương 140: Ta Chọn Muội Phỉ Lan




Vương phi về đến phủ thì không nào đường đường chính chính đi trực tiếp vào được, mà lỗ chó cũng bị bít lại hết nên chỉ đành trèo tường, nếu là nữ nhân bình thường thì mọi người có thể bế nhảy qua cái một còn đằng này là nữ nhân của vương gia cho mười lá gan hay chính cái mạng cũng không ai dám bế, Lam Ninh đành tự lực cánh sinh.



- Tiểu Trúc: Báo cáo vương phi cửa một ổn! (thì thầm)



- A Tú: Báo cáo vương phi cửa hai ổn, lính canh đã đi đường khác rồi!



- Tiểu Phấn: Cửa ba có chó ạ!



Hửm! Trong khu vực của vương phi làm gì có chó nếu là chó nghiệp vụ thì nuôi tận trường tập huấn, đâu có ai thả chó lang. Lam Ninh bèn nhướng cổ lên nhìn nhưng do chiều cao khiêm tốn nên không thấy gì cả.



- Tiểu Phấn: Tên chủ soái Hỏa lan quốc cùng Bảo Thạch đang có mặt ở đây ạ!



- Lam Ninh: Xong! Ăn cám luôn!



- A Tú: Hả, sao tự dưng vương phi đòi ăn cám???



- Tiểu Trúc: Ngươi ngốc quá nếu mà Bảo Thạch bắt quả tang chúng ta đêm hôm dắt vương phi đi ngắm gái thì Bảo Thạch sẽ báo cho vương gia, vương gia sẽ trị tội chúng ta vì lớn già đầu mà rủ vương phi đi những nơi không sạch sẽ!



- A Tú: Cái đó người ta nói là ăn hành mà!



- Tiểu Trúc: Thế ngươi ăn được không?



- A Tú: Không, cái đó khó ăn thấy mồ!





Mấy đứa trẻ này cứ ngồi tán gẫu mặc cho Lam Ninh đang ngồi trên bờ tường, trên đầu là sao và trăng còn dưới đất là đá cứng ngắt chỗ nào cũng không ổn.



- Tiểu Phấn: Vương phi, người trèo qua nóc nhà bên kia được không, rồi nô tỳ đỡ người xuống chúng ta men theo đường này đi vào!



- Lam Ninh: Chơi luôn, chứ giờ ta mõi quá! (gương mặt khắc khổ)



Lam Ninh cố gắng lết tới gốc cây, đưa tay nắm được một cành to rồi nhảy qua trước sự nín thở của bao nhiêu con người chỉ cần có bất kỳ một sơ suất nào lập tức một đội quân tứ phía đến đỡ Lam Ninh lại. Mà sao tên Kỵ Danh này kỳ kèo lâu thế, trong lời nói của Bảo Thạch như đuổi hắn về thiếu điều muốn lấy chổi chà mà quét đi vậy mà tên này vẫn gan lỳ đứng mãi chẳng chịu đi.




- Lam Ninh: Đã đưa người đi giam giữ chưa?



- A Tú: Đã nhốt lại rồi ạ, chừng một lát là cô ta sẽ tỉnh lại ở đó đã có người chăm sóc! (ánh mắt gian tà)



- Lam Ninh: Cô ta sẽ được thử nhà giam đặc biệt của chúng ta, hàng độc quyền chỉ có một không có cái thứ hai!



Vương phi đã tiếp đất an toàn, không trầy xước ở bất kì đâu bây giờ chỉ còn đi trở về phòng để thay bộ trang phục rườm rà này ra thôi. A Tú đi trước dẫn đường, theo sau là tiểu Phấn dìu vương phi và hộ tống cuối là tiểu Trúc. Chỉ còn chừng mười bước nữa là đến cửa sổ để trèo vào phòng thì...



- Lạc rang: Vương phi hôm nay thích mặc đồ theo phong cách của vương gia ạ!



Thằng bé nó đứng nói như đúng rồi, cả bốn người nhìn Lạc rang bằng ánh mắt hình viên đạn thiếu điều muốn đem nó đi tẩn ngay không kịp trăn trối nhưng may mắn hướng này ngược gió với cách xa chỗ Bảo Thạch đứng nên không nghe. Tiểu Trúc vội vàng nhảy vào đỡ cho Lam Ninh trèo vào, cuối cùng phi vụ đi mần ăn cũng hoàn thành, ai nấy điều thở phào nhẹ nhõm. Còn Lạc rang vẫn đứng một gốc không hiểu gì nhưng thấy mọi người hốt hoảng nên cũng mang máng hiểu được hành động cộng với lời nói của mình xém chút nữa hại vương phi rồi.



- Lạc rang: Vương phi cho Lạc rang xin lỗi vì hành động lúc nãy! (ứa nước mắt)




- Lam Ninh: (đưa hai tay đặt lên vai) Không sao nhưng phải giữ bí mật về chuyện này nhé!



- Lạc rang: Vương phi yên tâm!



Nhưng trong cái ruổi có cái may, hôm nay nhờ có Kỵ Danh nên vương phi mới thuận lợi đi vào chứ với tính cách cẩn thận của Bảo Thạch thì chắc chắn Lam Ninh đã bị phát hiện. Nói đến cô gái không biết trời đất như thế nào cuối cùng đã tỉnh lại, trước mắt cô ta là một phòng giam có song sắt nhưng khác với những nơi khác thì nơi này mát mẻ, có cửa sổ, bàn ăn và ghế còn có một chiếc tủ nhỏ nhỏ để chứa đồ, Lam Ninh muốn xây dựng theo phong cách xây nhà giam như nhà ở nhưng nhiêu đây cũng đủ làm Cơ Uyển nổi da gà, đối với cô gái này việc ra vào nhà giam rất thường xuyên tại cái miệng bép xép, đang dần hoàn hồn đi lại chỗ ghế ngồi thì từ bên ngoài một bóng dáng đi tới và người đại diện thẩm vấn hôm nay không ai khác là Phỉ Lan.



Cuối cùng Phỉ Lan cũng thay bộ trang phục nô tỳ thường ngày ra thay vào đó là một bộ trang phục đen kèm theo một dây roi da còn mới tinh đây món quà đặc biệt mà Lam Ninh đã tặng cho Phỉ Lan và lời dặc đặc biệt của vương phi “chỉ diệp đặc biệt mới dùng”



- Cơ Uyển: Xin cô nương tha mạng, ta biết gì đều khai ra hết một lời không gian dối!



- Phỉ Lan: (ngồi xổm xuống) Tất cả mọi lời khai của cô nương đều được ghi chép đầy đủ ở đây, nên hiện tại không cần khai thêm gì!



Vậy chẳng lẽ Phỉ Lan vào đây chỉ để tra tấn thôi sao, vậy thì ác độc quá đây đâu phải phong cách của Lam Ninh, chăm ngôn sống là không đồ sát sinh linh, đặc biệt là phụ nữ không được đánh bằng một cành hoa, bây giờ lấy roi da quất sao.



Hai ngày một đêm lăn lộn nơi rừng sâu của Đằng Cảnh và mọi người đã hoàn thành cũng thu được kha khá thông tin, bây giờ chỉ cần về tổng hợp với tin tức trong cung và tin Bảo Thạch thu thập được xem có tra ra được danh tính ai không. Cả một đoàn người hùng hổ đi vào cửa chính vương phủ sau đó mọi người chia ra, Đằng Cảnh về phòng tắm rửa.




- Bảo Thạch: Báo vương gia!



- Đằng Cảnh: Có chuyện gì?



- Bảo Thạch: Cơ Uyển đã bị bắt đi ạ!




- Đằng Cảnh: Lần này cô ta lại nói xấu ai thế?



- Bảo Thạch: Là vương phi ạ!



- Đằng Cảnh: Tiểu Phấn bắt cô ta giao cho hoàng hậu nương nương sao?



- Bảo Thạch: Thưa không ạ, mà là bắt lại theo lệnh của vương phi! (run run)



Đằng Cảnh khi nghe xong liền bật ra khỏi bồn tắm lấy áo choàng mặc vào người đầu tóc vẫn còn ướt đi đến mở cửa ra để Bảo Thạch đi vào kể ra câu chuyện, để một người hiền lành dịu dàng như Lam Ninh phải ra lệnh bắt người.



- Đằng Cảnh: Đã biết vương phi cho nhốt người ở đâu không?



- Bảo Thạch: Là tòa nhà phía tây nhưng không có một ai canh gác, bên trong thì chỉ có mình Phỉ Lan thôi ạ!



- Đằng Cảnh: Một mình Phỉ lan cũng đủ làm người khác đau đầu! Cô ta đã làm ra những chuyện gì?



- Bảo Thạch: Theo tin thần thu thập được thì Cơ Uyển nói xấu vương phi rồi còn...



- Đằng Cảnh: Còn gì?



- Bảo Thạch: Rồi còn bảo vương gia sẽ lập cô ta làm chính thất, vương phi chỉ là bức bình phong! (e dè)