Lam Ninh: Tự dưng không làm gì ta lại trở thành đại gia! (cười lớn)
- Đằng Cảnh: Nàng có thể làm lại hành động lúc nãy được không?
- Lam Ninh: Hành động gì?
- Đằng Cảnh: Thì lén hôn ta đấy, hình như là hôn lên vết sẹo ở lưng phía bên trái ấy!
Lam Ninh chỉ hôn nhẹ qua kiểu chỉ phớt qua chưa đến một giây thế mà cái tảng băng này lại cảm nhận được, bây giờ vương phi không biết giấu cái “bản mặt” mình đi đâu, đường đường là một người ngang ngược mà lại rơi vào tình cảnh này.
- Lam Ninh: (ngượng ngùng)
- Đằng Cảnh: Vương phi của ta đỏ mặt rồi!
- Lam Ninh: Ta mệt rồi, ta muốn ngủ ngài đi phòng làm việc của mình đi!
Thấy vương phi ngượng quá như muốn đào hố giấu mặt mình đi thì Đằng Cảnh cũng thôi chọc ghẹo nên rời khỏi giường, chân mang giày vào bỗng bất chợt quay qua hôn lên mắt vương phi rồi đi ra ngoài.
- Lam Ninh: Cái tên đáng ghét này lúc nào cũng lợi dụng chiếm tiện nghi của ta!
- Tiểu Phấn: Thưa vương phi, nô tỳ vào giúp người chải tóc lại ạ!
- Lam Ninh: Ưm, muội cứ vào đi! (điều chỉnh về trạng thái bình thường)
Mà Lam Ninh đuổi Đằng Cảnh đi nhưng chỉ vài tiếng sau cũng là lúc ăn cơm chiều rồi tới đi ngủ sẽ nhanh gặp lại gương mặt đáng ghét đó thôi. Bây giờ Lam Ninh cần đi sang phòng dược, một lượng thuốc bào chế ra giúp các binh sĩ giảm đau cũng như các loại thuốc trị cảm cúm cũng đang trong thời gian bào chế, Lam Ninh đã nghỉ mấy ngày rồi lượng công việc sẽ chất cao như núi.
Con đường đi đến phòng dược như rút gọn đi vì Đằng Cảnh đã bố trí có lính canh gác hạn chế người ra vào và Lam Ninh tất nhiên là người vô cùng được hoan nghênh nên sẽ đi nhanh hơn, thiếu điều mấy người đó muốn khiêng kiệu Lam Ninh đi cho lẹ luôn. Vừa bước vào phòng thuốc đã thấy một dáng vóc quen thuộc, cùng đôi tay thoăn thoắt đó là Cận Nhị thêm hôm nay có thế Bảo Thạch nữa.
- Cận Nhị: Vương phi đến rồi!
- Bảo Thạch: Thần tham kiến vương phi!
- Lam Ninh: Mọi người đã cực khổ nhiều rồi, nghỉ tay ăn một chút bánh ngọt nè bánh chú bếp mới lấy ra còn nóng ăn vô cùng ngon luôn!
Vì hiện tại tình trạng phức tạp nên hạn chế người ra vào phòng dược nên hầu như chỉ có mình Cận Nhị, lúc Cận Nhị đi thăm bệnh cho vương phi thì nơi này đóng cửa canh phòng nghiêm ngặt.
Dạo này A Hoang đưa quân đi tuần tra khắp nơi nên đám người che mặt không hành động, bây giờ địa bàn của chúng sâu trong rừng, nơi mà cả một tia sáng mặt trời cũng không lọt qua, nơi mà không còn một cái cây sống nỗi chỉ có những đám cỏ dại mọc um tùm tìm ẩn nhiều rắn rết.
“Kế hoạch lần này thất bại, chúng ta làm cho tên vương gia càng canh phòng nghiêm ngặt”
“Nhưng cũng vì thế mà lộ ra điểm yếu của hắn cũng chính là vương phi của hắn”
“Ngoài những tên thị vệ thân thuộc thì bây giờ xuất hiện thêm một tên quốc sư, hắn ta như nắm rõ đường đi nước bước của chúng ta, khó bề thi hành những kế hoạch tiếp theo”
“Thế sao ta không tạo cho hắn một bất nghề ngay tại cửa hàng vải của cha hắn”
“Ngươi chậm rồi, tiệm vải của cha hắn đã mất dạng từ lâu rồi không tra ra bất cứ thông tin gì. Hắn ta hơn ngươi một cai đầu đấy, cũng có thể hắn đã đưa cha mình vào cung hoặc khó hơn là vào vương phủ, tên quốc sư hoàn toàn không có điểm yếu”
“Lượng độc dược mà ta bỏ vào vô cùng lớn lấy mạng người vô cùng dễ chứng tỏ vương phi của Đằng Cảnh là một người cũng đáng e ngại và phía sau còn có người
cũng giỏi y dược như cô ta, ta cho người thăm dò khu dược của vương phủ nơi đó bố trí nghiêm ngặt chỉ vài móng không thể nào xâm nhập vào đó được, người do vương phi tuyển chọn hoàn toàn giấu tên, ngay cả một thông tin nhỏ xíu cũng không tra ra được”
“Thế chúng ta không có cách nào trừ khử được bọn chúng sao?”
“Cách thì có nhưng người vẫn chưa đủ, người tiếp viện đang đi nhưng có chúc rắc rối tại cửa thông hành”
“Chuyện gì?”
“Chính là tên chủ soái Hỏa lan quốc đang nâng cao chốt kiểm tra, người vào thì khó và người ra thì càng khó hơn nên không biết bao giờ mới tụ họp với chúng ta”
Gây một trận cuồng phong bây giờ bọn bịt mặt lại tiếp tục mai danh ẩn tính, tình hình vương phủ và hoàng cung dần trở về vị trí ổn định. Đằng Cảnh một phần cũng yên tâm, giờ là lúc Đằng Cảnh đi càng quét tất cả những kẻ có liên quan dù xa hay gần đều đi đến con đường cuối cùng là con đường chết.
- Lạc rang: Người đang ghi lại công thức làm bánh sao ạ?
- Chú bếp: Ừa, từ khi có vương phi ở đây ta mới biết người rất thích ăn đồ ăn vặt đặc biệt là bánh ngọt nên mõi khi làm ra một loại bánh mới thì ta đều ghi chép kỹ lại để sau này lúc không có ta còn có người làm bánh cho vương phi dùng!
- Lạc rang: Sao người bi quan thế ạ, người là đầu bếp chính ở đây thì chú sẽ luôn là người chuẩn bị mỗi bữa ăn cho vương gia và vương phi! (an ủi)
- Chú bếp: Ta sợ sắp có người cướp mất vị trí đầu bếp chính của ta rồi! (chỉ qua)
Thì ra là Cận Nhị đang ngồi hầm canh tẩm bổ cho vương phi, hành động vô cùng chuyên nghiệp thuần thục.
- Chú bếp: Ta khổ quá Lạc nhỏ ơi! (khóc bù lu bù loa chạy ra ngoài)
- Bảo Thạch: Lạc nhỏ chọc ghẹo gì chú bếp để ông ấy ôm mặt khóc chạy ra ngoài thế? (ghé sát tai)
- Lạc rang: Giờ tôi lớn rồi không còn là Lạc nhỏ nữa tôi lớn rồi đấy!
- Bảo Thạch: Ồ vậy sao, lớn rồi lớn ở chỗ nào thế???
- Lạc rang: Sao ngài cứ trêu ghẹo tôi thế, bây giờ tôi đi hái cỏ cho thỏ ăn quốc sư cứ ngồi đây chơi đi, tạm biệt!
Sao mà cái vương phủ này cứ thích nói chuyện mà thổi hơi vào tai người khác thế, đúng là học cái tốt thì không học mà toàn đi học mấy cái xấu từ vương gia.
- Cận Nhị: Này quốc sư coi bộ rất để ý đến Lạc rang bé nhỏ nhỉ! Dù người ta có dễ thương, dáng người thì nhỏ nhắn đáng yêu nhưng vẫn là nam nhân đấy!
- Bảo Thạch: Ngươi không cảm thấy hạt lạc đó mỗi lần chọc đều đỏ mặt lên vô cùng thú vị hả! (cười mỉm)
- Cận Nhị: Nếu quốc sư đã có hứng thì không cản gì nhưng tốt nhất đừng làm quá đà, vương phi rất quý Lạc rang nếu ngươi chọc người ta khóc cận thẩn vương gia cho ngươi đi làm hoạn quan luôn nhé!
- Bảo Thạch: Đa tạ đã nhắc nhở nhưng ta chọc ghẹo vô cùng nghiêm túc! (rời đi)
- Cận Nhị: Trêu chọc mà nghiêm túc khó hiểu thật! Ấy cạn nước rồi, chăm nước vào thôi!!!
Ngũ vương gia đến bây giờ mới được nghỉ, bây giờ ngài ấy nằm nhoài trên đất không thể nào nhấc chân lên nổi nữa.
- Đằng Khương Phong: Phỉ Lan ơi, ta nghĩ mình sắp chết rồi!
- Phỉ Lan: Nô tỳ nghĩ không đến mức này đâu ạ!
- Đằng Khương Phong: Ca ca đúng là bào mòn sức lực của người ta, đây là muốn ta chết từ từ mà không cần dùng kiếm đây!
- Phỉ Lan: Vương gia uống chút nước đi ạ!
- Đằng Khương Phong: Ừm!
- Phỉ Lan: Vương gia ăn chút điểm tâm!
- Đằng Khương Phong: A!!! (mở miệng)
Ngũ vương gia là nhất rồi, có người đút cho ăn cơm bưng nước rót tận răng ngay cả đến Đằng Cảnh muốn còn không có chỉ toàn ép buộc người ta thôi. Bây giờ Đằng Khương Phong như sống trong bồng lai tiên cảnh, ai nói không vợ thì khổ chứ ông này bây giờ sướng nhất trần đời, Đằng Chính Hằng thì vẫn mang đồ ăn cho Mộng Tranh như người hầu.