Vương Gia, Vương Phi Đòi Đốt Phủ

Vương Gia, Vương Phi Đòi Đốt Phủ - Chương 109: Để Ta Lo Hết




Hoàng thái hậu cùng ma ma trở về cung với vẻ mặt vô cùng khác thường, trưởng ma ma thì vẫn còn ngạc nhiên trên đường về im bặt không thốt ra một từ nào còn hoàng thái hậu cười suốt, ánh mắt cong lên nhìn thấy rõ từng nếp nhăn, khóe miệng khẽ run run người đang cười vô cùng hạnh phúc.



- Hoàng thái hậu: Ma ma, trưởng ma ma!



- Trưởng ma ma: Dạ vâng, có nô tỳ!



- Hoàng thái hậu: Chúng ta đến đông cung, chiều nay ta muốn đến vườn trúc thăm mộ muội muội!



- Trưởng ma ma/; Vâng ạ, người muốn nói chuyện với nương nương ạ!



- Hoàng thái hậu: Ta sẽ kể cho muội ấy nghe về Đằng Cảnh, về Lam Ninh và về chuyện vô cùng đặc biệt ngày hôm nay, chắc muội ấy sẽ vui lắm!



- Trưởng ma ma: Vâng thưa hoàng thái hậu!



- Hoàng thái hậu: Gọi cả công công!



- Trưởng ma ma: Công công e là vẫn còn sốc thần không biết có được không!



- Hoàng thái hậu: Ta đã cho gọi người chăm sóc cây giỏi nhất kinh thành này về xem xét tình hình, ông ta nói cây vẫn ổn chỉ cần chăm sóc cho cây nuôi những cành còn lại cũng sẽ mau chóng ra lá, ra cành thêm thôi!



- Trưởng ma ma: Bây giờ ông ấy dán mình lên cây đại thụ luôn rồi, một bước cũng không chịu rời!



- Hoàng thái hậu: Người gì mà cố chấp thế, cứ ngồi ngoài sương ngoài gió suốt rồi bị cảm sẽ ra sao!



- Trưởng ma ma: Thần nhiều lần khuyên can mà ông ấy nhất quyết không đi!



- Hoàng thái hậu: Ngươi ra truyền lời “Cây đã có người chăm sóc, nếu còn không màng sức khỏe ở ngoài đó suốt, ta sẽ sai người bứng gốc cây đem lên núi”!



- Trưởng ma ma: Vâng nô tỳ đi báo ngay đây ạ!




- Hoàng thái hậu: Ngươi cứ để cho người khác đi, ở đây chuẩn bị ít hoa quả cho ta! Đúng là lão già cứng đầu!



Không vì trưởng công công mà không khí bị lắng xuống, hoàng thái hậu vẫn vui vẻ ăn cơm cười cười, nói nói với mọi người.



- Đằng Khương Phong: Thỉnh an hoàng thái hậu, hôm nay người rất vui phải không!



- Hoàng thái hậu: Chưa bao giờ ta vui như hôm nay, vào đi cụng ly với ta nào!



- Đằng Khương Phong: Người uống rượu sao!



- Hoàng thái hậu: Ta còn đợi vương phi bé bỏng của ta đâu muốn chết sớm đây chỉ là trà thôi, cạn ly trà này thay rượu chúc mừng cho ngày hôm nay! (tâm trạng vô cùng phấn khởi)



Phỉ Lan đứng kế bên Đằng Khương Phong cũng là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy hoàng thái hậu và vô cùng ngạc nhiên khi phong thái của người khác hẳn so với tưởng tượng của Phỉ Lan, trong suy nghỉ của cô bé này hoàng thái hậu là người vô cùng quyền lực, cực đoan, lúc nào cũng mang một vẻ mặt vô cùng đáng sợ nhưng thực tế khác xa với tưởng tượng nhiều.




- Hoàng thái hậu:Đây là nô tỳ mới sao?



- Đằng Khương Phong: Vâng ạ, cô ấy tên là Phỉ Lan là người chăm sóc vương phi nhưng tẩu ấy thấy con một mình đơn thân vô cùng khó khăn cực khổ nên đã để Phỉ Lan qua chăm sóc con đấy ạ!



- Hoàng thái hậu: Oa là nô tỳ của Lam Ninh à, trông đáng yêu thế dáng người cũng nhỏ nhắn như Lam Ninh, trông cũng trạc tuổi với Chiêu Linh!



- Phỉ Lan: Nô tỳ Phỉ Lan bái kiến hoàng thái hậu, đa tạ hoàng thái hậu đã khen nô tỳ ạ!



- Hoàng thái hậu: Ấy giọng nói cũng vô cùng nhẹ nhàng! Ta nghe nói rằng mõi một nô tỳ bên cạnh chăm sóc vương phi đều biết võ nghệ, để ta nhớ xem tiểu Phấn cái cô bé có vẻ mặt nghiêm nghị hình như là đệ nhất xạ thủ ném phi tiêu bách phát bách trúng, cũng từng cùng với cấm quân bảo vệ kinh thành mấy năm trước, còn cô bé nhí nhảnh tên là tiểu Trúc ấy lại nằm trong danh sách thị vệ của Đằng Cảnh và cũng là nữ thị vệ duy nhất.



- Đằng Khương Phong: Hoàng thái hậu cũng biết nhiều thông tin nhỉ, còn Phỉ Lan là người mới nhưng cô ấy biết một chút kiếm thuật, ném phi đao và đặc biệt nấu ăn vô cùng ngon! (nói đến là chảy nước miếng)



- Hoàng thái hậu: Đúng là vương phi là người không tầm thường và những người bên cạnh cũng không bao giờ tầm thường! Lại đây! (ngoắc Phỉ Lan lại)




- Phỉ Lan: Hoàng thái hậu có chuyện gì phân phó nô tỳ sao ạ?



- Hoàng thái hậu: Đây! (dúi vào tay Phỉ Lan một gói nhỏ màu đỏ) Đây là ta thưởng cho ngươi, ngươi đã chăm sóc cho vương phi bây giờ còn chăm sóc cho thằng ngỗ nghịch này nữa! Lấy chút tiền này muốn mua gì thì mua, muốn ăn gì thì ăn!



- Phỉ Lan: (quỳ xuống) Nô tỳ tạ ơn hoàng thái hậu nhưng cái này nô tỳ không dám nhận ạ!



- Hoàng thái hậu: Cứ nhận đi, tấm lòng của ta mà!



- Đằng Khương Phong: Thái hậu cho thì cô cứ nhận, kẻo người khóc đấy!



- Phỉ Lan: (Mỉm cười đưa tay lên nhận) Tạ ơn thái hậu! (kéo tay hoàng thái hậu đặt lên đầu mình)



- Đằng Khương Phong: Người không cần ngạc nhiên đâu ạ, đây là cách cảm tạ của Phỉ Lan đấy!



- Hoàng thái hậu: Ha ha đặc biệt thật!



Sau đó Đằng Khương Phong cùng Phỉ Lan rời đi, trong ánh mắt của hoàng thái hậu lại lóe lên một ánh sáng, ánh sáng giống y như lúc người nhìn thấy Lam Ninh lần đầu.



- Hoàng thái hậu: Đã từ rất lâu rồi Phong nhi mới cười vui vẻ như thế, đã từ rất lâu rồi ta mới có cảm giác vui sướng như thế!



- Trưởng ma ma: Vâng ạ, nô tỳ lúc nãy mang đến người khác cảm giác vô cùng thân thuộc như đã quen từ rất lâu!



- Hoàng thái hậu: Ước gì con bé ấy là vợ của Phong nhi thì thật tốt, bà già như ta đấy sẽ bớt lo lắng về nó!



- Trưởng ma ma: Thế tại sao người không dùng nước đẩy thuyền!



- Hoàng thái hậu: Ý kiến hay, tăng lương!