Vương Gia Xuyên Không Bị Ép Làm C

Chương 22: 22: Gợi Cảm Cứ Dựa Vào Truyền Thụ Kinh Nghiệm







Trên đường đi tới phòng vũ đạo Sở Ưng Trừng mở hộp quà nghiên mực Đoan Khê do Nhạc Quân mang tới.

Hộp rất mộc mạc, chỉ một hộp giấy mộc mạc như thế sau khi mở ra bên trong có nhét màng xốp hơi bảo vệ.

Lại mở tiếp nghiên mực Đoan Khê màu đen liền lộ ra.

"Đẹp thật...!" Mắt Sở Ưng Trừng sáng bừng ngón tay khẽ lướt qua điêu khắc mẫu đơn trên nghiên mực, "Kỹ thuật điêu khắc này, quá giỏi!"

Mẫu đơn nở rộ, vinh hoa phú quý.

Sở Ưng Trừng nhớ ra lúc trước Nhạc Quân còn cố ý hỏi chính mình thích hoa văn gì, lúc đó còn tưởng rằng chỉ là thuận miệng nói chút thôi không ngờ lại quyết định nội dung điêu khắc trên nghiên mực.

Bây giờ Sở Ưng Trừng bê nghiên mực trong lòng nói không cảm động không vui đó là giả.

Văn phòng tứ bảo (bút, giấy, nghiên, mực) luôn lấy mai lan trúc cúc làm đầu, thanh cao trang nhã, phong thái văn nhân, lúc trước Sở Ưng Trừng nếu mà đặt nghiên mực như thế thì có thể sẽ bị người khác chế giễu tới chết.

Nhạc Quân lại một câu nghi vấn cũng không có mà trực tiếp đặt giúp cậu, Sở Ưng Trừng thật sự là bê đồ mà nhìn thế nào cũng thấy thích.

Nhạc Quân lại nhìn tư thái của cậu có chút cảm thấy ngoài ý muốn: "Cậu có thể nhìn ra kỹ thuật điêu khắc này...?"

Sở Ưng Trừng: "??? Bằng không?"

Thực ra ông nói gà bà nói vịt rồi, Nhạc Quân tưởng rằng Sở Ưng Trừng có thể phân biệt rõ dấu vết của điêu khắc bằng máy và điêu khắc thủ công, Sở Ưng Trừng thì lại vốn không nhớ ra đầu năm nay còn có thể dùng máy móc giải quyết.

Hai người này mỗi người nói một ý mà cũng có thể liên kết lại cũng thần kỳ.

Nhạc Quân thậm chí còn cảm thấy trạng thái ngữ văn số học anh văn đều không ổn của Sở Ưng Trừng thế này, thế mà chữ đẹp đến vậy rồi còn biết hàng thật sự là càng ngày càng thần kỳ.

Sở Ưng Trừng lại không nghĩ nhiều như thế cầm lấy nghiên mực lên nhìn tới nhìn lui quan sát hết một lượt rất nhanh liền phát hiện ở phần đáy có dấu ấn.

Bốn chữ hết sức vuông vức ngay ngắn—Ấn Sở Trùng Khánh.

"..." Sở Ưng Trừng biết xã hội hiện đại không thường dùng tới ấn nữa nhưng nghiên mực này còn cố ý khắc dấu ấn cho cậu, cậu không khỏi sờ rồi lại sờ thích không rời tay.

Nhạc Quân tựa như vô ý mà nhắc nhở: "Xé màng xốp hơi bên dưới xem thử."

Sở Ưng Trừng nghe lời làm theo lúc này mới phát hiện dưới màng xốp hơi còn có một túi nhỏ.

Vừa xé mở cầm ra một con dấu bằng ngọc.

Con dấu vừa cầm lên đã dính màu mực đỏ tươi, bên trong túi còn có một tờ giấy trắng, mở ra lật lại chính là vết in của "Ấn Sở Ưng Trừng".

"Cái này...?!" Sở Ưng Trừng lúc này mới thật sự ngây cả người.


Lúc trước cậu cảm thấy nghiên mực này đã có chút quá mức quý giá rồi nhưng còn chưa kịp nói thì con dấu này liền làm cho cậu thật sự kinh ngạc một lúc.

"Anh, cái này quá mức quý giá rồi!" Sở Ưng Trừng vừa cầm lên liền cảm giác được xúc cảm khi chạm tay lên miếng ngọc này không tệ.

Dù không biết thời đại này nó đáng bao nhiêu tiền nhưng ít nhất theo kinh nghiệm lúc trước của Sở Ưng Trừng thì thứ đồ này cũng không phải là đồ chơi bày khắp phố.

Tất nhiên đối với hai anh em nhà Sở Ưng Trừng mà nói thì ngọc thạch chất lượng thế này tiện tay liền có thể tặng cho hạ nhân, nha đầu đều không phải vấn đề gì.

Nhưng Sở Ưng Trừng bây giờ chỉ là một người bình thường đối với trình độ cuộc sống phổ thông của bách tính lúc trước thì loại ngọc thạch này cũng không nên tiện tay liền có thể tặng cho bạn bè.

"Con dấu ngọc thạch này hẳn là không ít tiền đi?" Sở Ưng Trừng bê nghiên mực và con dấu cảm thấy có chút bỏng tay, "Nghiên này em cũng cảm thấy có chút quá rồi, bây giờ cộng thêm một con dấu nữa..."

"Đã khắc tên chữ của cậu rồi." Nhạc Quân sớm đã biết cậu có loại phản ứng này nên nói thẳng, "Người khác không dùng được cũng không thể trả lại.


Mà cậu không thích sao?"

"Thích thì thích." Sở Ưng Trừng rũ mắt nhìn đồ vật trong tay không biết làm sao biểu đạt ý nghĩ của mình, "Nhưng mà đồ này...!hay là ít nhất thì em trả một nửa tiền đi?"

Nhạc Quân lườm cậu: "Cậu cảm thấy mạng của tôi không đáng giá? Hay là mặt không đáng giá?"

Sở Ưng Trừng bất đắc dĩ: "Ơ, không phải tính như thế..."

"Được rồi được rồi, Tranh Tử, cậu cứ nhận đi." Trợ lý của Nhạc Quân ngồi ở ghế phụ nhịn không được quay đầu lại ngắt lời, "Anh Quân chúng tôi tận tình chọn lựa đó mà quả thực không có gánh nặng kinh tế quá mức cậu cứ yên tâm...!ờm."

Trợ lý bị Nhạc Quân không chút biểu cảm nhìn chằm chằm một cái suýt chút nghẹn luôn, ậm ừ ngập ngừng nói xong mấy chữ "Yên tâm cầm lấy đi" liền quay lại.

Nhạc Quân lại quay đầu nhìn Sở Ưng Trừng nói: "Cho cậu, cậu cứ nhận đi.

Cứ phải băn khoăn không yên thì sau khi kết thúc buổi hòa nhạc dành chút thời gian viết cho tôi mấy chữ là trừ hết nợ."

"Chữ của em có đáng tiền gì đâu." Sở Ưng Trừng nói, "Chẳng qua anh muốn em viết thì bất cứ lúc nào cũng được, anh muốn viết gì?"

Sở Ưng Trừng trước kia chỉ có nước được hoàng huynh chỉ dạy luyện chữ, bây giờ Nhạc Quân lại muốn chữ của cậu, Sở Ưng Trừng cảm thấy rất mới lạ.

"Không vội cậu lo chuyên tâm chuẩn bị cho buổi hòa nhạc trước đi." Nhạc Quân lại nói, "Chữ cậu viết cho tôi phải dùng đồ tốt nhất cho nên cậu cứ yên tâm nhận đi."

Sở Ưng Trừng còn đang do dự: "Ờ..."