Vương Gia Xuyên Không Bị Ép Làm C

Chương 20: 20: Ngủ Ngon Trùng Khánh







Giáo viên vũ đạo riêng của Sở Ưng Trừng lúc nhìn thấy Nhạc Quân xuất hiện thì ngơ luôn.

- -Không đúng, trình độ của Sở Ưng Trừng quả thật cần điều chỉnh Nhạc Quân tới góp vui gì đây!

- -Nếu cần phải luyện thêm chẳng phải hẳn là nên tìm những vũ đạo cấp cao trong mấy buổi hòa nhạc sao?

Nhưng Nhạc Quân đối với chuyện ai là giáo viên tựa như không chút ý kiến.

Nói cực đoan chút thì anh hình như chỉ là người cùng luyện đơn thuần, vừa tới đã nói với giáo viên một câu: "Lấy tiến độ của Sở Ưng Trừng làm chuẩn, không cần lo cho tôi."

Giáo viên vũ đạo vô ý thức nhìn về phía Sở Ưng Trừng.

Sở Ưng Trừng cũng không biết nên nói gì.

Cậu vừa nãy ở trên xe đã miêu tả việc tập luyện thêm của mình rồi, nhiều khi sẽ đột nhiên ngừng lại uốn nắn mà không phải nhảy hết cả bài, theo một nghĩa nào đó chính là trò chơi "Người gỗ" quái dị.

Nhưng nói cũng nói rồi cũng không biết Nhạc Quân có phải thật sự hiểu được loại tình huống này hay không.

Bây giờ lại nhắc tới chuyện này Sở Ưng Trừng chỉ đành gãi gãi đầu: "Ơ, anh, dù sao anh muốn nhảy thì nhảy muốn nghỉ thì nghỉ đừng cười tôi là được."

"Cứ mặc kệ tôi, tôi cũng sẽ không cười cậu." Nhạc Quân nói thế còn đứng tới vị trí của chính mình nhìn như là đang muốn nhảy theo.

Giáo viên vũ đạo nhìn Sở Ưng Trừng ra hiệu cứ như cũ, thế là bắt đầu âm nhạc, quyết định tạm thời như cũ.

Nhạc Quân rất nhanh chân chính cảm nhận được cái gọi là "Người gỗ" của Sở Ưng Trừng là kiểu "Gỗ" thế nào.

Giáo viên đối chiếu video trước để Sở Ưng Trừng nhảy hết cả bài một lần.

Sau đó lần thứ hai bắt đầu liền gần như mỗi một lần tám nhịp liền phải kèm theo một giọng nói "NO, Tranh Tử" tạm dừng lại.

Mới đầu Nhạc Quân còn muốn làm bản mẫu cho cậu nhưng dần dần liền biến thành người cùng chỉ dẫn.

Ví như lúc tay Sở Ưng Trừng không đúng vị trí giáo viên còn ở bên cạnh làm mẫu cho cậu nhìn.

Nhạc Quân lại trực tiếp bắt lấy tay của cậu thuận theo đường đó lướt qua: "Lướt tay như thế dừng ở đây, lúc lật tay thì dừng một lúc, có sức một chút, rõ chưa?"

Sở Ưng Trừng có chút không thích ứng được loại tiếp xúc thân mật này nhưng Nhạc Quân giúp chuyện này quả thật có tác dụng, Sở Ưng Trừng hoàn toàn hiểu được chuyển tiếp của động tác: "Ừm ừm, hiểu rồi!"

Lại ví như ngay lúc động tác định vị của Sở Ưng Trừng có chút kỳ lạ thì giáo viên còn đang nói "Tranh Tử, chân kia của cậu, chính là chân đó..." thì Nhạc Quân đã lập tức đi lên trước vươn chân ra đá mắt cá trong của cậu một cái.

Sở Ưng Trừng giật nảy mình: "Anh?!"

Nhạc Quân: "Cậu còn vững lắm.

Mở chân ra chút."

Sở Ưng Trừng: "Ò ò..."

Còn ví như giáo viên đang theo nói quen chỉ dẫn từng chút một phần Sở Ưng Trừng chính mình hẳn là nên "Khoe khoang" thì cậu nên làm như thế nào.

Ví như tay đặt ở đâu, eo phải xoay thế nào, mắt phải nhìn từ đâu tới đâu.

Nhạc Quân lại nói: "Không cần làm gì cả.


Động tác này tôi và Tô Vu Mân sẽ dán sát cậu, cậu chỉ cần nghiêng đầu nhìn ống kính làm chính cậu."

Sở Ưng Trừng còn mờ mịt đó: "Làm chính mình? Phần nào?"

Nhạc Quân: "Thở."

Sở Ưng Trừng: "???"

Vì để nói rõ điểm này Nhạc Quân thậm chí còn trực tiếp đứng đối diện Sở Ưng Trừng gần tới mức mũi giày của hai người đều dính vào nhau.

Giọng nói Nhạc Quân trầm thấp nhắc nhở cậu: "Nhìn vào gương."

Sở Ưng Trừng vô ý thức nghiêng đầu nhìn về phía gương phát hiện trong gương bóng hình của hai người gần như dựa sát vào nhau.

Bụng ngực của hai người cách nhau chỉ tầm mười centimet thôi, trên người hai người đều bởi vì vận động mà phát ra hơi nóng gần như muốn hun nóng người đối phương.

Sở Ưng Trừng sợ mùi thối trên người bản thân giày vò tới Nhạc Quân mà vô ý thức lùi lại một bước, Nhạc Quân lại vươn tay vớt cậu quay lại: "Đừng nhúc nhích."

Sở Ưng Trừng lập tức cứng đơ.

Cậu mới vừa nãy còn đang nhảy kịch liệt, trên người còn mang vật nặng trong chốc lát toàn bộ phòng múa chỉ còn sót lại tiếng thở dốc của cậu.