Vương Gia Xuyên Không Bị Ép Làm C

Chương 17: 17: Hẹn Tới Nhà Đi!







Tới lớp học âm nhạc tiếp theo của Fan9.

Lần này phải vào lều quay một chút âm phối trong buổi hòa nhạc cần dùng tới.

Nhạc Quân vừa mới vào lều liền thấy Sở Ưng Trừng và Tô Vu Mân dựa sát với nhau cầm một cái ipad thì thầm gì đó.

Biểu cảm của Nhạc Quân không thay đổi cũng không đi qua.

Anh đặt gọn túi của mình rồi từ trong túi lấy ra một quyển tập, lúc này mới tới trước mặt Sở Ưng Trừng: "Cho cậu."

"Ồ ồ, cảm ơn anh!" Sở Ưng Trừng vừa thấy Nhạc Quân thật sự đem cảm nghĩ sau khi đọc của mình tới thì nhanh chóng cất vào trong túi, "Lần sau trả cho anh nha, Ngư Dân giúp tôi tải app dùng điện thoại có thể scan rất tiện dụng! Rất nhanh liền có thể xử lý xong!"

Nhạc Quân nhìn thoáng qua Tô Vu Mân không quá hiểu hai người này sao đột nhiên kéo gần quan hệ thế này.

Nhưng anh cũng không hỏi, Tô Vu Mân gương mặt treo nụ cười suốt cả ngày dễ lừa người hơn anh.

Tô Vu Mân trái lại hỏi một câu: "Các cậu ở đây giao dịch ngầm gì đó?"

"Giao dịch ngầm mà còn ngay trước mặt cậu hả?" Sở Ưng Trừng cảm thấy chính mình viết cũng không phải là cao kiến gì nên ngại nói ra sự thật, "Không có gì, chỉ một quyển tập.

Đúng rồi, anh, anh tới vừa đúng lúc tiện thể hỏi chút ý kiến của anh."

Nhạc Quân lén lặng lẽ liếc thoáng qua ipad trên tay Tô Vu Mân: "Gì?"

"Chính là màu sắc và kiểu dáng của sợi pháo của buổi hòa nhạc cơ bản đều đã xác định rồi nhưng viết gì thì vẫn chưa xác định." Sở Ưng Trừng nói, "Sợi pháo lúc trước hẳn là đều có tiếng Trung và tiếng Anh nhỉ? Lần này bọn họ hỏi tôi có ý kiến gì không, tôi nghĩ nhiều câu như thế vậy mỗi người cũng có thể phân ra ngẫm nghĩ nha.

Anh có muốn lấy một câu từ trong sách của anh không..."

"Được." Nhạc Quân quyết định rất nhanh, "Câu nào?"

Sở Ưng Trừng: "Đây chẳng phải là hỏi anh sao?"

"Cậu cũng có thể nghĩ." Nhạc Quân thản nhiên nói, "Cậu cảm thấy câu nào hay?"

Sở Ưng Trừng: "...Hả?"

- -Bài kiểm tra của hoàng huynh tuy trễ nhưng đã tới!

- -Lúc trước còn bảo mình không cần nghiêm túc đọc bây giờ lại hỏi tới rồi!

- -Gian xảo đó!

"Chuyện này, hay là tôi về nhà ngẫm lại?" Sở Ưng Trừng nghĩ thầm dù sao cũng đang muốn chỉnh lại quyển cảm nghĩ sau khi đọc tới lúc đó có lẽ có thể tìm chút linh cảm, "Dù sao tôi chỉ nghĩ mấy kiến nghị mà thôi, cuối cùng vẫn là anh quyết định."

"Ừm." Nhạc Quân ngừng một lúc lại nói, "Cậu có thể tự tay viết sợi pháo."

"Tự tay?" Sở Ưng Trừng kinh ngạc, "Nhiều như thế...!"

"Cậu ngốc hả? Đương nhiên là cậu viết sau đó in lên trên đó." Tô Vu Mân cười nói, "Chẳng qua chủ ý của Nhạc Quân quả thực không tệ chữ của cậu đẹp viết lên đó hẳn là không tệ, chỉ là phải cân nhắc một chút hiệu quả thị giác..."

Nhạc Quân sẵn tiện hỏi ra một câu vẫn luôn đặt trong lòng: "Cậu từng luyện thư pháp sao?"

Sở Ưng Trừng trả lời không chút do dự: "Tất nhiên!"

"Bút lông hay bút mực?"

"Bút lông." Lúc ban đầu Sở Ưng Trừng vừa bắt đầu dùng bút mực viết chữ bị giày vò quá sức, vẫn là tra qua thư pháp hiện đại, các loại cách dùng bút, "Bút lông."

"Nhìn ra được." Nhạc Quân gật đầu, "Vậy cứ dùng bút lông viết đi chọn câu ngắn chút là được."


"Nghe cũng không tệ!" Sở Ưng Trừng nở nụ cười, "Chẳng qua chỉ là còn phải chọn câu căn bản vấn đề chưa được giải quyết nha..."

Cậu còn đang cân nhắc có cần dứt khoát chọn luôn câu chữ từ trong sách của Nhạc Quân hay không, Tô Vu Mân ở bên cạnh nói: "Thư pháp bút lông, cậu chọn câu thơ từ là được."

Mắt Sở Ưng Trừng sáng bừng: "Thật sao?"

"Tất nhiên." Tô Vu Mân vừa nhếch cằm, "Nếu cậu nghĩ không ra cách có thể bảo Nhạc Quân giúp cậu nghĩ, trong nhà của tác giả lớn toàn là các loại thi từ ca phú.

Ồ, ít nhiều gì tôi cũng là một người dẫn chương trình cũng có thể giúp cậu tham khảo thử xem..."

Thực ra Sở Ưng Trừng vẫn muốn tự mình làm dù sao thì cuối cùng cũng tới lĩnh vực cậu am hiểu.

Chẳng qua cậu cũng không bác bỏ mặt mũi của Tô Vu Mân mà chỉ nói: "Vậy tôi nghĩ mấy câu trước các anh giúp tôi quyết định một chút được không?"

Tô Vu Mân đồng ý rồi, Nhạc Quân không nói gì.