Vương Gia Xuyên Không Bị Ép Làm C

Chương 11: 11: Đoán Xem Tôi Là Ai







"Anh, là em, đứng đây đừng nhúc nhích."

Nói xong câu đó Sở Ưng Trừng liền nhẹ nhàng linh hoạt rời khỏi bên người Nhạc Quân.

Nhạc Quân vươn tay muốn bắt thì không thể bắt được nữa.

Không biết tại sao fan lại thấy động tác bắt trúng không khí của Nhạc Quân rất dễ thương, nhìn tới mức kích động.

Các cô lại không dám lớn tiếng nói chuyện chỉ có thể bịt miệng sợ quấy rầy Sở Ưng Trừng đi tìm khách mời nữ còn lại.

Sở Ưng Trừng xử lý nữ khách mời cuối cùng liền đơn giản hơn rất nhiều, cậu nghe được đối phương hẳn là đang ngồi xổm hành động liền chầm chậm tới gần cô.

Chờ cô phán đoán sai vung một gậy đánh vào không khí Sở Ưng Trừng liền giơ gậy mềm lên nhẹ nhàng gõ nhẹ lên đầu cô một cái.

Dịu dàng như khẽ vuốt ve vậy, khách mời nữ mờ mịt xoa xoa đầu: "Tôi thua rồi sao?"

Ván này cứ thế kết thúc rồi.

Lúc Sở Ưng Trừng vừa kéo bịt mắt xuống mắt còn bị ánh sáng kích thích mà híp híp sau đó liền nghe người dẫn chương trình hỏi: "Tranh Tử, lúc nãy Tín An nói cậu sờ cằm của anh ta một cái liền biết được anh ta là ai, thần kỳ đến thế sao?"

"Gần như thế, dù sao không phải anh ta thì là Nhạc Quân không khó đoán trúng nha." Sở Ưng Trừng cười cười tùy ý nói, "Chẳng qua tôi quả thật biết chút về sờ cốt, Tằng Tín An và Nhạc Quân chênh lệch rất nhiều tôi sẽ không nhận nhầm."

"Sờ cốt? Oa, từ này cảm thấy chỉ có trong tiểu thuyết võ hiệp mới có." Người dẫn chương trình vừa trả lời vừa lơ đãng liếc thoáng qua phương hướng của đạo diễn ở bên ngoài rồi lập tức cười, "Vậy thì chúng ta thêm một vòng nữa thế nào?"

Đây là chuyện lúc trước đã được đánh tiếng rồi nhưng vẫn phải hỏi: "Thi thêm gì nữa?"

"Để Tranh Tử một khiêu chiến N" Người dẫn chương trình ngừng một lúc rồi nói, "Sờ người!"

Lần này mọi người thật sự mờ mịt luôn không giống với những gì đã nói nha.

Sờ Ưng Trừng cũng mờ mịt: "Sờ người? Sờ thế nào?"

"Thì mọi người không mang gậy ra sân chỉ có Tranh Tử bị bịt mắt, không thấy gì sờ soạng, biết không?" Đầu của người dẫn chương trình xoay chuyển rất nhanh chỉ chốc lát đã nghĩ ra quy cách trò chơi, "Người bị sờ trúng không được lên tiếng, Tranh Tử phải gọi đúng tên mới tính là bắt được, được không?"

Được không?

Tô Vu Mân và Nhạc Quân đều nhìn về phía Sở Ưng Trừng, phản ứng của Sở Ưng Trừng lại rất nhanh: "Vậy đừng để con gái lên sân."

Mọi người đều biết cậu có ý gì đương nhiên là gật đầu đồng ý, khách mời nữ lúc trước bị cậu gõ đầu còn đứng ra khuấy động bầu không khí: "Thực ra tôi lên cũng được thôi chỉ sợ bị fan của cậu ghen ghét à, ha ha ha!"

Fan hâm mộ cũng ở bên dưới cũng cười theo cô.

Sở Ưng Trừng lại hỏi: "Ai lên nha? Tôi phải nhận ra mấy người?"

Người dẫn chương trình mở miệng điẻme danh, vẫn là mấy người trước đó đã nói là sẽ thêm một vòng.

Có Tằng Tín An lúc nãy còn có một khách mời nam khác cộng thêm hai thành viên còn lại của Fan9, tổng cộng bốn người.

Sở Ưng Trừng nhân lúc chuẩn bị đi sờ một chút xương quai hàm và xương ót của khác mời nam, nhớ kỹ rồi.

Lúc đi ngang qua người của Tô Vu Mân cũng "Thuận tay" giống như đang giỡn mà nắn hai lần cằm của anh.

Trong lòng Tô Vu Mân hiểu rõ đoán được Sở Ưng Trừng hẳn là đang nhớ mấy người chưa sờ qua cũng phối hợp ôm lấy vai của cậu nửa thật nửa giả nhỏ giọng nói đùa: "Nếu cậu sờ không ra tôi thì tôi mất mặt hay cậu mất mặt đây?"

"Yên tâm đi, mặt mũi vẫn cần phải có." Sở Ưng Trừng vỗ nhẹ mặt của anh ta hai lần xác nhận chính mình đã nhớ rõ liền rút tay lại.


Tô Vu Mân cũng buông cậu ra: "Cậu đừng có sờ rớt kính áp tròng của tôi nha."

"Tôi lại không móc mắt của cậu." Sở Ưng Trừng nhíu mày quay người rời khỏi chuẩn bị lên sân.

Người dẫn chương trình còn cố ý chơi xấu để nhân viên dẫn Sở Ưng Trừng tới bên cạnh đeo bịt mắt lên rồi bắt đầu xoay.

Sau đó lấy cớ này để mấy người Nhạc Quân thay đổi hết mấy thứ đồ trên người như áo khoác, dây chuyền lắc tay vân vân để làm nhiễu loạn cảm giác của Sở Ưng Trừng.

Chờ bọn họ đổi xong ngay cả nhân viên công tác cũng không nhớ rõ chính mình đã xoay Sở Ưng Trừng mấy vòng.

Sở Ưng Trừng cũng không nhớ rõ, cậu bị xoay tới có chút mất phương hướng lúc vừa mới ra sân mơ màng hết một lúc.

Chẳng qua điểm đáng xem trong vòng này không phải là bịt mắt bắt người nên mấy người trên sân sẽ cố ý vỗ tay để Sở Ưng Trừng đi qua, khán giả cũng không cần hoàn toàn yên tĩnh.

Sở Ưng Trừng rất nhanh liền phân biệt rõ ràng phương hướng của khán giả, sau đó liền thuận theo tiếng vỗ tay đi tìm người.