Vương Gia Xin Tự Trọng

Chương 7: Gặp gỡ để chia ly




Giọng nói của Liên Tiêu đưa nàng về thực tại. Hắn nói xong vội kéo Liên Nguyệt ra ngoài. Nguyệt Thất lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Tự dưng lại bị thần tình yêu nhìn trúng làm nàng khá hoang mang. May sao có Liên Tiêu nói giúp chứ không nàng không biết cư xử ra sao nữa. Liên Tiêu đuổi Liên Nguyệt ra ngoài rồi quay lại nói với nàng:

" Lời của Liên Nguyệt huynh đừng để ý. Muội muội của ta từ bé đã mơ mộng nên ăn nói có chút không đúng, mong huynh thông cảm."

Nàng xua tay vội nói:

" Không có gì đâu ạ, thiếu nữ tuổi mơ mộng nên nói như thế là chuyện bình thường mà."

" Vậy huynh nghỉ ngơi đi ta xin phép!"

Liên Tiêu nói xong thì rời đi, lúc này chỉ còn mình nàng. Nàng lại nằm dài ra giường vết thương lại rỉ máu khiến nàng đau nhói. Nàng nhìn ra phía cửa sổ, nơi có những bông hoa cẩm tú cầu đang nở nàng ngao ngán thở dài:

" Chán thật đấy cơ! Về đây chả có cái gì vui. Giá mà có cái điện thoại mà lướt top top thì tốt."

Đang suy nghĩ miên man nàng bị tiếng réo gọi làm giật mình:

" Ký chủ! Ký chủ! Người tỉnh lại rồi à. Ký chủ thấy trong người thế nào. Quách gia gia nghe tin cô bị đâm liền kêu ta mang lọ thuốc cho cô bôi liền sẹo đấy! Cô thấy Quách gia thương cô dữ không?"

Tiểu Mao lại nói liên hồi không ngừng nghỉ làm nàng phát cáu. Nàng trừng mắt quát nó:

" Ủa rồi là tốt dữ chưa? Ngươi nhìn xem chuyện tốt mà Quách gia gia ngươi mang lại cho ta xem. Xém chút nữa là ta lại đi gặp diêm vương rồi. Ngươi về nói với ông ta là ta không làm nhiệm vụ này nữa ông ta muốn làm gì thì làm. Kể cả bị đày xuống mười tám tầng địa ngục ta cũng cam chịu."

Tiểu Mao nhăn nhở tiếp lời:

" Ơ thế ký chủ chưa biết à? Mười tám tầng địa ngục vẫn đang sửa chữa, hiện tại vẫn chưa nhận thêm người, ký chủ muốn xuống cũng không có suất đâu. Quách gia biết ký chủ giận ngài ấy nên ngài ấy đã sai ta đến nói với ký chủ, ký chủ sắp gặp vận may rồi. Ở đây toàn mỹ nam đúng với tiêu chuẩn của cô đấy!"

" Ta không cần!"



Nàng gằn lên từng chữ làm Tiểu Mao co rúm lại. Nó nuốt nước bọt nói tiếp:

" Có thật là ký chủ không cần trai đẹp không?"

" Ta không cần!"

Nàng dứt khoát trả lời.

" Có thật là ký chủ không cần không?"

Nó lại hỏi nàng tiếp.

" Ta không cần!"

Vẫn là thái độ cương quyết ấy, nhưng Tiểu Mao cũng không phải dạng vừa. Nó hí hí cười rồi nói:

" Tôi nghe giang hồ đồn Tam vương gia là một trong tứ đại mỹ nam của thành Trường Dương, không biết ký chủ có cơ hội được thịt không ta? Mà thôi ký chủ đâu có cần trai đẹp đúng không ký chủ?"

" Ờ thì... thì... ờm... ta nói thế lúc nào nhỉ? Ta nói ta không thích trai đẹp ở chỗ nào. Hic hic nếu không phải tại vì nhận nhiệm vụ chăm sóc cho Tam vương gia thì ta đã xơi tái tên Liên Tiêu kia rồi."

Nàng tiếc nuối nuốt nước bọt rồi nói với Tiểu Mao, sau đó thở dài rồi chống tay nhìn ra phía cửa sổ. Tiểu Mao liền tiếp lời nàng:

" Quách gia gia dặn ký chủ phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ. Thời gian cho ký chủ không còn nhiều nữa. Ký chủ phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ nếu không sẽ bị kẹt tại nơi đây đó. Liên phủ ký chủ không thể ở lâu."

" Ta biết rồi mấy hôm nữa ta đi, em không phải giục."



" Vâng vậy ký chủ nhớ giữ gìn sức khỏe để chiến đấu, em về ăn cơm đây! Gút bai!" - Tiểu Mao Mao nói xong thì lại biến mất khó hiểu. Còn mình nàng trong phòng, nàng lại suy tính cách để tiếp cận Tam vương gia.

Thấm thoát nửa tháng đã qua vết thương của nàng cũng lành lại. Nàng từ biệt Liên Tiêu để thực hiện nhiệm vụ. Liên Tiêu cùng Liên Nguyệt ra tiễn nàng. Liên Tiêu nhìn nàng với ánh mắt của kẻ đơn phương thích nàng, còn nàng dù biết nhưng cũng chẳng để tâm. Còn Liên Nguyệt lúc này khóc một dòng sông nước mắt, nàng ta đau lòng nói với Nguyệt Thất:

" Giá như huynh có thể ở lại đây, giá như huynh có thể cùng ta đi suốt kiếp!"

Nguyệt Thất dở khóc dở cười với tình huống này, nàng thật sự khổ tâm quá. Rõ ràng là nàng biết Liên Nguyệt thầm thích nàng nhưng nàng không muốn nói cho Liên Nguyệt biết sự thật. Nàng chỉ biết động viên Liên Nguyệt rồi dứt áo ra đi. Nàng không đủ can đảm để nán lại nơi này nữa, vì nếu ở lại nàng sẽ khiến cả ba người cùng đau khổ.

" Thôi thì gặp gỡ để chia ly, chia ly để gặp gỡ. Chúng ta quen biết nhau cũng là do duyên số. n tình này của Liên công tử tại hạ nhất định sẽ báo đáp. Xin huynh đệ có thể dừng lại ở đây."

Nguyệt Thất buồn rầu nói với Liên Tiêu. Nàng ngoái lại nhìn hắn một lầ nữa rồi bước đi hoà vào dòng người. Nàng tìm đường hỏi thăm đến Tam vương phủ. Cuối cùng nàng cũng tìm tới nơi, đứng trước phủ vương gia uy nghiêm nàng thở dài suy nghĩ:

" Vương phủ khó vào, làm sao để mình có thể vào được bên trong."

Đúng là nan giải, nàng suy nghĩ mãi rồi bước đến hỏi tên lính canh cửa:

" Xin hỏi phủ vương gia còn nhận người làm không ạ. Tiểu nhân muốn xin vào làm việc trong phủ vương gia."

Tên lính canh nhìn Nguyệt Thất một lượt rồi nói:

" Còn nhận, ngươi muốn xin vào làm hạ nhân đúng không? Đợi một lát ta vào bẩm báo với quản gia."

Nàng khẽ gật đầu, tên lính canh nói xong thì mở cửa đi vào. Lát sau hắn đi ra nói với nàng:

" Ngươi có thể vào trong gặp quản gia, nên nhớ phải ăn nói có chừng mực không sẽ bị đuổi đấy!"

Nàng cảm ơn rối rít rồi theo hắn đi vào trong vương phủ.