Vương Gia Xin Tự Trọng

Chương 4: Chạy đường nào cũng chết




Ba tên bịt mặt nhìn nàng chằm chằm rồi rút kiếm ra chĩa về phía nàng. Sau đó tên đại ca mới bỏ khăn che mặt xuống nhìn nàng liếm mép nói:

" Xem ra ngươi cũng có chút nhan sắc, nếu ngươi chiều lòng ba huynh đệ chũng ta biết đâu ngươi sẽ được toàn mạng. Mà thôi dù sao ngươi cũng sắp chết rồi nên ta sẽ nói cho ngươi biết người muốn giết ngươi chính là... Mộc Nhan tiểu thư. Nói đến đây ngươi hiểu rồi chứ. Còn bây giờ hãy để cho ta được thưởng thức mỹ nhân nào!"

Tên đại ca nói xong cười ha ha ha rồi tiến về phía nàng. Nàng thò tay vào bên trong tay nải của mình bốc một ít bột trắng ra giấu vào sau lưng rồi cười cười nói với bọn chúng:

" He he he! Thì ra là thế, cảm ơn các vị đã nói cho ta biết điều này. Mà Mộc Nhan là ai thế ạ, tại sao cô ta lại giết tôi. Ấy đằng sau các vị có người kìa!"

Nàng nói dứt lời thì cả ba tên đều quay lại nhìn. Nàng nhanh trí tung bột trắng trong tay ném trước mặt bọn chúng. Ba tên vội lấy tay bịt mắt lại, sau đó nàng nhanh trí bỏ chạy thật nhanh. Nàng vừa chạy vừa gọi Tiểu Mao, thế nhưng nàng lại quên mất câu thần chú gọi nó. Nàng cứ lao đầu chạy chạy mãi, chạy mãi cuối cùng nàng trượt chân rơi xuống hố bẫy thú rừng. Nàng vơ vội đống lá khô phủ lên người rồi yên tĩnh lắng nghe. Ba tên bịt mặt đuổi theo đến cái hố thì dừng lại nhìn xung quanh. Tên đại ca nhổ một bãi nước bọt rồi chửi thề:

" Mẹ kiếp! Lại để con thối tha đó trốn mất. Chúng mày tìm kỹ nó cho tao!"

Nói xong cả bọn bỏ đi, còn nàng thì thở phào nhẹ nhõm, mãi mới thoát được kiếp nạn này. Suýt chút nữa thì niệm thật rồi.

" He he he kí chủ có ổn không? Vắng tôi kí chủ không gặp phải chuyện xui xẻo gì chứ? Mà sao đường rộng không đi mà kí chủ lại chui xuống hố thế này?"

Nàng trừng mắt nhìn Tiểu Mao rồi nói:

" Không phải chuyện tốt em mang đến cho ta sao? Tự dưng bỏ ta lại bơ vơ giữa rừng làm ta bị truy sát gần chết. May mà ta nhanh trí lấy được ít bột lưu huỳnh của tên Quách Tùng kia nên mới thoát nạn."

" Ha ha kí chủ giỏi quá! Mười điểm! Lần sau cứ thế phát huy nhé."

" Em cho ta hỏi chút thân chủ này tại sao bị đuổi giết, bước tiếp theo ta phải làm gì?"



Tiểu Mao thở dài ngao ngán nói:

" Quách gia dặn kí chủ phải cẩn thận thôi chứ không nói là ai giết cô cả. Sự việc cô phải tự tìm hiểu thôi! Còn tiếp theo nên làm gì thì cô phải tự nghĩ cách lên khỏi cái hố này đã. Sau đó cô phải tìm gặp được tam vương gia Lâm Duệ Phong."

Nàng gật gù đã hiểu, Tiểu Mao nói xong lại biến mất khó hiểu, nàng phải chật vật mãi mới leo lên khỏi cái hố. Nàng lại tiếp tục đi đến chân núi thì phát hiện có một ngôi nhà nhỏ. Trên dây phơi quần áo có một bộ quần áo nam trang. Nàng nhanh trí lẻn vào ăn trộm bộ quần áo rồi thay bộ váy rườm rà trên người. Búi gọn mớ tóc trên đầu lại, nàng tiếp tục rời đi. Trời đã về chiều, nàng vừa đói vừa mệt. Vật lộn từ sáng đến giờ nàng cũng chưa có miếng gì bỏ bụng. Nàng thầm ước có một cái bánh pizza thật to thật bự để nàng giải quyết cơn đói lúc này.

" Đứng lại!"

Một tiếng quát lớn sau lưng, nàng giật mình quay lại thì thấy ba tên sát thủ kia lại đuổi giết mình. Nàng hốt hoảng bỏ chạy.

" Trời ơi lại nữa hả? Tưởng nãy giờ mấy người về ăn cơm rồi chứ sao vẫn theo ta vậy?"

Nàng vừa chạy vừa nói đột nhiên nàng nhớ đến con tiểu yêu kia, nàng vội dùng thần chú gọi nó:

" Thiên linh linh, địa linh linh, hồ ly tinh, mau hiện hình. "

Nàng gọi mãi mà con tiểu yêu kia không xuất hiện, nàng lại đọc thần chú một lần nữa:

" Thiên linh linh, địa linh linh, Tiểu Mao xinh, mau hiện hình."

Nàng vừa dứt lời thì Tiểu Mao xuất hiện miệng vẫn còn ngậm chiếc bánh bao.



" Kí chủ gọi gì vậy tôi đang ăn mà! Trời đánh còn tránh miếng ăn, vậy mà kí chủ nỡ lòng nào."

Tiểu Mao vừa nhai vừa than vãn liền bị nàng cho cái bạt tai. Nàng tức tối ngắt lời nó:

" Em có biết ta đang gặp nguy hiểm không mà em suốt ngày ăn. Em còn không mau nghĩ cách cứu ta."

" Kí chủ cứ chạy tầm một cây số nữa sẽ gặp chiếc xe ngựa. Bên trong sẽ gặp quý nhân giúp đỡ. Mà kí chủ tìm đâu ra bộ quần áo này hay vậy, lại còn hoá trang thành nam nhân cơ à. Hay đấy nhỉ?"

Tiểu Mao leo lẻo nói bên cạnh nàng làm nàng càng rối trí. Trong lúc nước sôi lửa bỏng này nó còn cà khịa nàng nữa. Nếu không phải đang chạy trốn thì có lẽ nàng đã xẻo thịt nó vứt cho chó ăn luôn cho rồi.

" Kí chủ cẩn thận!"

Tiếng hét thất thanh của Tiểu Mao vang lên, thế nhưng không kịp nữa rồi. Nàng bị tên đại ca chém một nhát vào lưng rồi ngã sõng soài trước cái xe ngựa trước mặt. Nàng nhìn lên người lái xe ngựa thều thào nói:

"Làm ơn xin cứu mạng!"

Tên gia nô lái xe ngựa vội vàng quay vào trong nói:

" Thưa thiếu gia, có người bị truy sát, có nên cứu không ạ?"

Hắn vừa dứt lời thì bên trong xe ngựa vọng ra tiếng nói lạnh lùng:

"Là ai dám cản đường bổn thiếu gia?"