Lâm Duệ Phong gỡ tay nàng ra nhìn thì thấy năm ngón tay in trên mặt, hắn khẽ thở dài rồi an ủi nàng:
“Thiệt thòi cho ngươi rồi, lần sau ăn nói nên để ý một chút!”
“Úi xời cái này đã nhằm nhò gì, tiểu nhân mình đồng da sắt, dăm ba cái tát này chỉ như muỗi đốt inox thôi!”
Nàng xua tay rồi đảo mắt qua gian hàng đồ ăn. Lâm Duệ Dương bèn tiếp lời:
“Khẩu khí lớn đấy! Biết thế lúc nãy bổn vương không nên ngăn nàng ta lại để nàng ta vả ngươi liên hoàn cước cho ngươi hết nói!”
“Thế bát vương gia chưa biết rồi tiểu nhân cái gì cũng giỏi nhưng giỏi nhất là bốc phét. Mà nhắc tiểu nhân mới nhớ, tiểu nhân không thể thẩm nổi gu thẩm mĩ của Tam vương gia. Cớ sao nữ nhân bao nhiêu người xinh đẹp thì không thích lại đi thích nàng ta vậy?”
Nàng còn chưa nói hết lời thì đã bị Bát vương gia Lâm Duệ Dương bịt miệng lại. Hắn ghé sát tai nàng nói:
“Coi chừng cái miệng của ngươi, người tình trong mộng của Tam huynh đó. Cấm ngươi được chê bai.”
Nàng đưa hai tay lên bịt miệng lại đầu liên tục lắc như ra ám hiệu với Lâm Duệ Dương là nàng đã hiểu. Cả ba cùng tản bộ nói chuyện. Lát sau nàng không nghe thấy tiếng Lâm Duệ Dương đâu nữa thì mới ngoái lại nhìn. Từ xa nàng đã nhìn thấy bóng dáng tuấn tú của Lâm Duệ Dương đang nói cười với một vị cô nương khác. Nàng nhăn mặt lắc đầu rồi nói với Lâm Duệ Phong:
“Vương gia nhìn Bát vương gia kìa, hở ra là đi tán gái, tiểu nhân thật sự bó tay luôn ấy, có khi bát vương gia vã quá rồi cũng nên. Trẻ không tha già không thương, dở dở ương ương xơi tất. Chả bù cho vương gia nhà tiểu nhân, không rúng động với ai cả, suốt đời yêu mãi một người, bệnh này còn nặng gấp mười ung thư!”
“Ngươi là đang nói đến bổn vương ? Ngươi không phải là bổn vương làm sao mà hiểu được, ngươi chưa yêu sâu đậm một người thiếu nữ nào thì làm sao mà hiểu được. Chuyện tình cảm rất khó nói, bao giờ ngươi tìm được một người con gái mà khiến ngươi yêu sâu đậm thì ngươi sẽ hiểu được cảm giác của bổn vương lúc này.”
Nàng nghe hắn trải lòng thì liền nghĩ: “Thì đúng rồi bổn cô nương làm sao mà yêu sâu đậm người con gái nào được, ta có phải nam nhi đâu mà yêu phụ nữ. Vắng trăng thì đã còn sao, vắng anh em cũng có bao nhiêu thằng.”
Hắn nhìn nàng nhưng cũng không đoán ra được tâm tư của nàng lúc này! Đột nhiên nàng hỏi hắn:
“Vương gia có bao nhiêu vị huynh đệ và tỉ muội?
“Mười người hoàng tử và chín người công chúa.” - Hắn nhàn nhạt trả lời nàng rồi nhìn về phía Lâm Duệ Dương. Nàng há hốc mồm kinh ngạc rồi nói với hắn:
“Khiếp vương gia gì mà nhiều như chó con vậy? Thế bây giờ vị hoàng tử thứ mấy là hoàng thượng ạ?”
“Hoàng thượng là huynh trưởng, nên kế tiếp ngôi vua. Ngôi vua này là do các quan triều đình chọn hoàng huynh lên ngôi, do năm đó Tiên hoàng băng hà đột ngột.”
Nàng nghe gặp nói thì cũng hiểu được phần nào, nàng chỉ tay về phía chỗ bán đèn trời nói:
“Vương gia chúng ta mua một chiếc đèn trời để thả đi. Nếu vương gia không thích thì cứ coi như tặng cho tiểu nhân một cái cũng được. Nhá! Nhá! Vương gia tuấn tú tốt bụng của ta.”
Nàng nắm ống tay áo của hắn năn nỉ, hắn mỉm cười miễn cưỡng nói:
“Được rồi ta mua cho ngươi!”
“Tuyệt vời tạ ơn vương gia!”
Nàng vui sướng chạy về phía chỗ bán đèn trời, chọn một chiếc đèn nhiều màu sắc và đốt đèn trời cùng hắn. Nàng một bên hắn một bên, hắn nhìn vẻ mặt ngây thơ của nàng thì khẽ mỉm cười. Nàng nhìn hắn rồi cười thích chí, nàng khẽ cầu nguyện:
“Nguyện cầu cho Tam vương gia của tiểu nhân hạnh phúc bình an, sức khỏe dồi dào cùng xây dựng giang sơn Vạn Sự vững mạnh. Nguyện cho vương gia sau này trên bàn có hoa, trong chén có trà, ngày mưa có ô, đêm tối có đèn, chúc người nửa đời sau này sẽ có người lương thiện kề bên!”
Nàng thả đèn lên trời rồi mỉm cười hạnh phúc, hắn nhìn nàng mông lung trái tim khẽ lệch nhịp, lúc này đây hắn thấy nàng thật dịu dàng thật mê đắm đến rung động lòng người. Chợt hắn ném cái suy nghĩ điên rồ kia đi, hắn bị điên thật rồi, rõ ràng biết nàng là nam nhân mà trái tim lại xao xuyến với nàng, hắn vội vã rời đi mà không để ý đến nàng vẫn còn ngơ ngác đằng sau. Nàng lẩm bẩm:
“Đang yên đang lành rồi lại đi đâu ta? Khó hiểu!”
“Diệp Nguyệt! Đã lâu không gặp! Cô ở đây sống tốt quá heng! Vui chơi đến nỗi quên cả nhiệm vụ. Cô báo hại tôi chờ cô ở cánh rừng phía Tây suốt một ngày.”
m thanh quen thuộc vang lên làm nàng quay đầu lại nhìn. Nàng mắt chữ o miệng chữ ơ nhìn người đàn ông trước mặt:
“Tưởng ai thì ra là Quách đại ca! Giờ tôi mới thấy mặt mũi ông đấy! Ông vứt tôi lang thang như mèo hoang chó dại, hại tôi phải gặp đến bảy bảy bốn chín kiếp nạn. Còn ông thì ở hiện đại ăn sung mặc sướng, iPhone, iPad dùng ầm ầm.”
Nàng nói Quách Tùng với bộ mặt hờn dỗi làm hắn thấy khó xử. Hắn liền nói tiếp:
“Chúng ta nói chuyện ở đây không tiện! Cô mau đi theo tôi.”
Quách Tùng dẫn nàng đi vào trong rừng để tránh tai mắt. Đi được khá xa hắn mới dừng lại hỏi nàng:
“Ta xin lỗi vì đã đem phiền phức đến cho cô! Tất cả mọi chuyện này đều nằm ngoài dự kiến của ta. Bây giờ cô phải ở bên chăm sóc tốt cho Tam vương gia. Sắp tới hắn sẽ gặp phải tam tai, nếu như hắn chết thì cô cũng sẽ mãi không rời khỏi nơi đây được đâu.”