Vương Gia, Vương Phi Lại Giết Người Rồi

Chương 30:chap 30




\- A Uyên,muội có muốn nàng trở thành tẩu tẩu của muội không? \- Lục Lương vui vẻ nhấc bổng U Uyên lên xoay vòng.

\- Tỷ ấy có mùi rất dễ chịu. A Uyên rất thích.Tỷ ấy cũng rất tốt \- A Uyên gật đầu chắc nịch \- Ca ca,huynh sẽ thành thân với tỷ ấy chứ?

\- Tất nhiên rồi.Tẩu tẩu của muội rất là thú vị. Chắc chắn sẽ chăm sóc cho A Uyên thật tốt.

\- Ưm. Muội biết rồi.

A Uyên cười thật tươi. Ngoài hoàng huynh ra thì nha đầu chẳng có ai bên cạnh. Từ lâu A Uyên đã mơ ước có thêm một tỷ tỷ bên cạnh ngày ngày chơi với nhóc. Có lẽ sẽ vui lắm.

Lục Lương tâm tình ngày càng tốt khi nhìn vẻ mặt sững sờ của Bạch Tử Du. Hắn là động tình rồi. Cô nói đúng,những kẻ nắm giữ biết bao sinh mạng của quốc gia như họ thì thứ duy nhất không cần là tình cảm. Như vậy trên chiến thắng thấy đổ máu mà không lung lay.

Cưới vợ,sịnh con,nối dõi tông đường thì nữ nhân nào mà chẳng được nếu có quyền lực trong tay. Quyền lực là sức mạnh tối thượng. Những khuê các của hào môn thế gia chỉ là nước đệm để họ đạt được thứ mình muốn. Căn bản các nữ nhân ấy là con tốt thí mạng phòng trường hợp bị ép buộc.

Nhưng hiện tại Hàm Lục Lương là muốn cô,một con người vừa tàn nhẫn,vừa dứt khoát lại quyết đoán. Loại nữ nhân này rất hiếm gặp. Vì vậy Hàm Lục Lương quyết định sẽ chiếm đoạt bằng được cô.

\- Biệt Tước, A Uyên giao cho ngươi. Lũ thái giám kia,chém hết cho bổn vương. Tắc trách trong nhiệm vụ. Đáng chết.

\- Thuộc hạ tuân mệnh.

Hàm Lục Lương nhún nhẹ chân bay đi. Muốn tóm được người trước hết phải đuổi theo người đã.

Lục Lương quan sát xung quanh. Cô đang ngồi dưới một gốc cây hóng mát. Tay cô di chuyển liên tục. Cây trâm cài tóc luồn từ ngón tay này sang ngón tay khác rồi xoay tròn trên mu bàn tay của cô. Cây trầm truyền sang tay còn lại thay đổi quỹ đạo vô cùng ảo diệu. Nữ nhân này rất lắm trò nha.

Lục Lương ngày càng có hứng thú. Hắn đáp đất ngồi xuống bên cạnh cô.

Trong lúc bước xuống,cây trâm từ khi nào đã lướt qua mặt hắn làm xuất hiện một vết sước nhỏ trên má.

Ly Duẫn trừng mắt nhìn người trước mặt:

\- Cút.

\- Chúng ta không phải rất có duyên sao? Tại sao lại đối xử lạnh lùng với ta như vậy? \- Lục Lương ngồi xuống.

\- Không quen.Đừng nghĩ ta không biết là ngươi cố ý tìm ta,thái tử Liễu quốc Hàm Lục Lương.

\- Nàng không tìm ta sao biết ta tìm nàng? Hay nàng cũng thích bản vương?

\- Ta dùng não. Còn não ngươi để trưng bày. Hết chuyện rồi thì biến ra chỗ khác. Lão nương đang không vui.

\- Vì Bạch Tử Du?

\- Ngươi thử rồi biết? \- Ly Duẫn cười suông \- Nam nhân các người thật khó hiểu. Kẻ thích cưỡng ép. Kẻ thích nghe lén.

\- Nàng biết ta ở đằng sau từ lúc nào? \- Lục Lương khẽ chấn động.

\- Ta là người sẽ kết thúc mạng sống của ngươi.Nên biết nhiều một chút cũng chẳng sao?

Ly Duẫn ngả người ra sau. Trời hôm nay hơi âm u. Có khi nào sẽ xảy ra biến cố gì không? Kể từ lúc cô tới đây,cuộc sống đảo lộn,bị xoay vòng và gặp rất nhiều ngươi. Có lẽ người bình thường nhất là Huân Nhược Đông. Yên Sơn của hắn rất đơn giản. Không khí lại trong lành. Dù hắn có là sơn tặc đi chăng nữa thì cô vẫn thích ở đấy hơn.

Ly Duẫn nhắm mắt hít thở. Hôm nay đau não quá nhiều rồi. Gặp toàn chuyện chẳng ra sao. Trong lòng có chút bức bối. Gương mặt thất thần của Bạch Tử Du khiến cô có chút lưu tâm. Lồng ngực thắt lại đau nhói.

Ly Duẫn có cảm giác môi mình hơi ướt. Cô bật dậy đẩy Lục Lương ra,lau miệng gắt lên:

\- Ngươi điên rồi?

\- Ta sẽ trở thành vua. Nàng là tâm phúc của ta. Hãy trở thành người của ta. Ta sẽ cho nàng tất cả vạn vật trên thế gian.