Vương Gia, Vương Phi Đòi Đốt Phủ

Chương 88: Cùng về nhà nhé!




- A Tú: Gì vậy?

- Tiểu Trúc: Ta trả đồ cho ngươi, đây là tất cả những gì ta lấy của ngươi từ đó đến giờ ta trả hết rồi đó không thiếu thứ gì! (gương mặt vô cùng thảm) Chỉ đêm nay thôi qua đến sáng mai ta sợ mình không còn trên thế gian này nữa!

- A Tú: Đâu nghiêm trọng đến thế, vương gia chỉ phạt ngươi một chút thôi sẽ không giết ngươi đâu!

- Tiểu Trúc: Ngươi đã sống trong vương phủ này bao nhiêu năm rồi?

- A Tú: Thì bằng ngươi đấy, ta với ngươi vào cùng lúc mà!

- Tiểu Trúc: Hơn 13 năm rồi sao ngươi không hiểu rõ tính tình của vương gia cái đồ ngốc này!

- A Tú: Ờ!!!

Bỗng tiểu Trúc nhớ ra điều gì liền lấy giấy bút ra viết, A Tú cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra vì hắn bây giờ đang bận suy nghĩ cách nào để tiểu Trúc thoát tội chết, nói về lách tội thì A Tú một bụng.

- Đằng Cảnh: Ách chù! (vội lấy tay che miệng)

- Lam Ninh: Ngài bị lạnh sao?

- Đằng Cảnh: Ta làm nàng tỉnh giấc sao?

- Lam Ninh: Không sao! Nè đắp chăn lên, trời dạo này đang chuyển gió ngài còn chưa khỏe nên cẩn thận, mai ta sẽ xem tình trạng rồi bốc thuốc mới.

- Đằng Cảnh: Ừm!

- Lam Ninh: Nay tiểu Trúc đã trở về chúng ta cũng nên thực hiện lời hứa với bánh bao nhỏ chứ!

- Đằng Cảnh: Được, nàng ngủ sớm đi!

Đằng Cảnh nói vừa xong quay qua đã thấy Lam Ninh ngủ say giấc rồi, con người dễ ngủ chưa kịp nghe người khác nói hết câu.

Đến sáng thì Khánh công công đến báo thái tử hôm nay bận việc không thể đi cùng cũng lúc này bên vương phủ cũng có công chuyện đột xúc Đằng Cảnh cũng phải đi xử lý.

- Lam Ninh: Vậy thì chúng ta đi! Hôm nay trông tiểu Trúc lạ nhỉ, buồn vui thất thường hay là chưa khỏe!

- Tiểu Phấn: Không đâu ạ, tại muội ấy lâu mới được đi ra ngoài nên tâm trạng hơi bất thường!

- Tiểu Trúc: Muội chỉ đang rất vui thôi ạ, hì hì!

Tiểu Trúc đang mừng vì thoát một kiếp nạn,hôm nay chợ rất đông đúc bao nhiêu cửa hàng cùng những hàng hóa màu sắc vô cùng bắt mắt, Lam Ninh lựa chọn ngay cho tiểu Trúc và tiểu Phấn bao nhiêu quần áo đúng là con gái ra đường.

- Lam Ninh: Đây là lúc chúng ta ăn xài thỏa thích, hai đứa còn thích gì nữa không?

- Tiểu Trúc, tiểu Phấn: Không đâu ạ, quá nhiều rồi tỷ tỷ! (đồ chất ngập mặt)

- Lam Ninh: Cũng gần đến cuối đừng rồi hả?

- Tiểu Phấn: Vâng ạ!

- Lam Ninh: Ta ngửi được mùi bánh thơm quá!

Lam Ninh nhanh nhẹn chạy đến đó sau khi nhận được bánh chuẩn bị rời đi thì nhìn thấy một cô gái quần áo rách rưới miếng chắp miếng vá, mặt mũi lắm lem cả chân còn không đi giày, trên tay cầm một tấm bảng “chỉ cần chỗ nương thân”. Lam Ninh nhìn xung quanh rồi đi lại ngồi đối diện trước mặt cô gái.

- Lam Ninh: Sao lại phải bán thân?

- Cô gái: Tôi đi từ nơi xa đến không nhà không cửa không người thân vì đói rét quá chỉ còn cách bán thân, chỉ mong có chỗ nương nhờ tấm thân việc nặng nhọc nào cũng có thể làm được!

Nghĩ Lam Ninh cũng không dám nghĩ mình tận mắt nhìn thấy cảnh một người nghèo khổ đến mức bán thân như vậy từ trước đến giờ chỉ toàn biết quan phim ảnh.

- Lam Ninh: Ăn chút bánh nha, cô tên gì?

Cô gái hơi chần chừ nhưng cuối cùng cũng đưa tay ra nhận lấy chiếc bánh ăn vô cùng ngon. Lam Ninh lấy áo khoác lên che bớt cơ thể đang run cầm cập của cô gái.

- Lam Ninh: Tiểu Phấn, muội đi mua một đôi giày cỡ chân với muội!

- Tiểu Phấn: Vâng!

- Lam Ninh: Còn nhiều lắm cứ ăn từ từ!

- Cô gái: Tôi tên Phỉ Lan!

- Lam Ninh: (cười) Tên cô rất đẹp, Phỉ Lan!

- Phỉ Lan: Cô rất xinh, trên người còn có mùi thơm rất dễ chịu! (vừa nói nước mắt vừa chảy xuống)

- Lam Ninh: Sao lại khóc rồi?

- Phỉ Lan: Tôi chưa được ăn ngon như này, từ nhỏ đến lớn tôi chỉ ăn đồ thừa của người khác vứt đi, đi làm mấy công việc chạy vặt làm xong người ta quỵt tiền không trả mà còn đánh tôi nữa!!!

- Lam Ninh: (vỗ nhẹ) Không sao rồi, cô có biết chữ không?

- Phỉ Lan: Biết một chút ạ!

- Tiểu Phấn: Có giày rồi đây ạ!

Lam Ninh nhận lấy đôi giày ngồi xuống mang vào chân Phỉ Lan, cô gái trên tay vẫn còn đang cầm chiếc bánh vô cùng ngạc nhiên.

- Lam Ninh: Đứng lên đi thử xem có êm chân không?

- Phỉ Lan: Đẹp quá ạ!

Đang chuẩn bị đứng lên thì một người kéo xe đi ngang làm văng một ít bùn lên giày của Phỉ Lan, tính ra số con bé hơi đen vừa mang giày mới đã bị lắm bẩn.

- Phỉ Lan: Hơ, giày đẹp! (lấy tay phủi ra liên tục)

- Lam Ninh: Không sao, chỉ cần lấy một ít nước thấm vào sẽ ra hết thôi!

- Phỉ Lan: (quỳ thấp xuống) Đa tạ, đa tạ cô nương, đa tạ!

- Lam Ninh: (vội đỡ lại) Không có gì đâu, cô có đồng ý đi theo ta không, ta dạy cô đọc chữ, có cơm ngon, áo ấm, có nơi nương thân sẽ không còn đói rét nữa!

- Phỉ Lan: Dạ đồng ý, đồng ý ạ! (nói trong tiếng khóc nghẹn ngào)

Phỉ Lan vẫn chưa chịu đứng dậy, cô bé lấy tay Lam Ninh đặt lên đầu mình như một cách thể hiện sự tôn kính xen lẫn sự biết ơn.

- Lam Ninh: Chúng ta cùng về nhà thôi! (mỉm cười)