* Lam Ninh: (nhìn khắp người tiểu Trúc) Công nhận muội mặc đồ có màu sắc lên nhìn giống con gái rồi đó!
* Tiểu Trúc: Muội thấy quá lòe loẹt! (nhìn vào cái áo)
* Lam Ninh: Không đâu, nhìn đẹp lắm cần phải phát huy thêm vẻ đẹp tiềm ẩn của tiểu Trúc siêu cấp đáng yêu!
* Tiểu Trúc: Muội vừa lóe lên một suy nghĩ táo bạo là muội sẽ mặc bộ đồ này ra mượn tiền của đội binh lính vừa được phái đến! (ánh mắt đen tối)
* Lam Ninh: Muội túng thiếu đến vậy sao?
* Tiểu Trúc: Cái này để muội suy nghĩ lại cái, muội cũng không rõ!
* Lam Ninh: Theo tỷ biết là lương của muội gấp mười lần của những cung nữ khác ngoài ra còn nhiều đãi ngộ hơn người bình thường.
* Tiểu Trúc: Oa muội nhớ rồi, lương muội nhận bên hoàng hậu nương nương là gấp mười lần người khác, thêm lương bên vương phủ nữa cộng với tiền Lam Ninh tỷ tỷ cho nữa!
* Lam Ninh: Muội ăn ba đầu lương đấy, sao mà còn đi vay rồi đi trộm đồ của người khác nữa!
* Tiểu Trúc: Đó là thói quen rồi ạ, đam mê là bất tận! (vô cùng hãnh diện)
* Lam Ninh: Trộm đồ mà cũng hãnh diện, nể tình muội đang bị thương nên ta không đánh đấy khi muội khỏe lại là xác định no đòn với tỷ, mà lần sau đừng mặc đồ tối màu nữa, mặc sáng lên một chút! Mai ta cùng muội và tiểu Phấn đi ra chợ mua đồ còn nữa tốt nhất muội nên hoàn trả đồ về nguyên chủ, ta không muốn những lời kiện tụng liên quan đến muội nữa!
* Tiểu Trúc: Vâng ạ, ôi những báu vật vô giá, ta tính cho chúng em lên sàn đấu giá nhưng tất cả đã tan thành mây khói!
* Lam Ninh: Còn nói nữa, nè nằm xuống đây để tỷ xem mấy vết thương sao rồi!
* Tiểu Trúc: Muội khỏe như trâu, mấy vết thương này ăn nhầm gì!!!
* Lam Ninh: Nằm yên, để tỷ thoa thuốc! Sau khi chữa trị cho binh lính xong tỷ thấy thuốc trong cung còn nhiều thiếu sót lắm!
* Tiểu Trúc: Thiếu sót sao ạ???
* Lam Ninh: Mặc dù thuốc vẫn chữa được các vết thương nhưng thời gian hồi phục quá lâu, sử dụng các phương thuốc cũ nên công hiệu cũng không cao lắm cần phải sửa đổi lại. Tỷ hỏi những vị thái y mới biết vì thiếu dược liệu, những vị thái y đó cũng lớn tuổi rồi ngoài việc chăm sóc người trong cung cũng không còn thời gian để trồng thêm dược liệu!
* Tiểu Trúc: Muội từng nghe nói thái y trong cung rất bận nên vương gia mới quyết định xây dựng một phòng thuốc tại vương phủ để thuận lợi cho việc chăm sóc cho cấm quân tại vương phủ!
* Lam Ninh: Ừm nên bây giờ hoàng cung đang thiếu rất nhiều thuốc!
* Tiểu Trúc: Ừm ừm!!! (gật đầu liên tục)
* Lam Ninh: Khi giải quyết xong chuyện của Hỏa lan quốc ta tính xin vương gia cho xây dựng một khu để trồng dược liệu cung cấp cho cả vương phủ lẫn trong cung luôn!
* Tiểu Trúc: Vương gia chắc chắn sẽ đồng ý với tỷ tỷ thôi, còn cây giống thì lấy ở đâu ạ?
* Lam Ninh: Muội nhớ một nơi có rất nhiều thảo dược không?
* Tiểu Trúc: Muội nhớ rồi là núi ở chỗ bà bà!
* Lam Ninh: Chính xác!
* Tiểu Trúc: Ý xém chút nữa muội quên hôm nay muội phải gặp đi gặp hoàng hậu để lãnh lương đến trễ là nương nương trừ lương mất, tạm biệt tỷ tỷ! (chạy như bay)
* Lam Ninh: Đang bị thương mà chạy nhanh thật, đúng thật đồng tiền có sức mạnh vô cùng lớn!
Kỵ Danh đang nóng lòng chờ đợi quyết định của Đằng Cảnh bỗng chợt thấy một bóng người vụt qua, tâm tình không giữ ổn định được.
* Kỵ Danh: Đề xuất của ta mong là ngươi sớm có quyết định! (trực tiếp đứng lên bước ra ngoài)
* Đằng Cảnh: Cái tên này, muốn đến thì đến muốn đi thì đi, không có phép tắc!
* A Tú: Lúc nãy thuộc hạ đứng ngoài mà vương gia cũng phát hiện ra! (ánh mắt thán phục)
* Đằng Cảnh: Chẳng phải ngươi đang chăm sóc tiểu Trúc sao lại đến đây?
* A Tú: Tiểu Trúc muốn qua thăm vương phi, thuộc hạ dẫn cô ấy qua đó rồi chạy một mạch qua đây!
* Đằng Cảnh: Tiểu Phấn chuyện ngươi nói lúc nãy do chính hoàng hậu nói sao?
* Tiểu Phấn: Vâng đúng thế ạ, hoàng hậu vừa kể lúc nãy!
* Đằng Cảnh: Vương phi không thích sinh con mà hoàng thái hậu lại nói với cô ấy những lời như thế!
* Tiểu Phấn: (im lặng một chút rồi nói) Bây giờ hoàng thái hậu rất hối hận cũng như muốn gặp vương phi để xin lỗi!
* Đằng Cảnh: Nàng ấy không phải người để bụng sợ là bây giờ đã quên mất chuyện này, trước mắt đừng ai nhắc lại chuyện này còn bên hoàng thái hậu tự ta sẽ có cách giải quyết!
* A Tú, tiểu Phấn: Vâng ạ!
* Đằng Cảnh: A Hoang đang ở đâu?
* Tiểu Phấn: Từ khi chấm dứt cuộc chiến, A Hoang bị công chúa giữ lại đến giờ vẫn không thấy trở lại!
* Đằng Cảnh: Bên Chiêu Linh à cứ để hắn ở bên đó kêu hắn về Chiêu Linh sẽ qua đây làm phiền lắm!
* A Tú: Thuộc hạ có chuyện khó hiểu rất lâu muốn hỏi vương gia!
* Đằng Cảnh: Cứ nói!
* A Tú: Vương gia sợ vương phi sao?
Vừa nói câu này xong tiểu Phấn muốn lại nhấn cái đầu tên ngốc này xuống sông, sao mà có thể nói thẳng ra như thế.
- Đằng Cảnh: Sao ngươi nghĩ như thế?
- A Tú: Thuộc hạ nghe mấy vị quan trong triều nói chuyện với nhau họ đều sợ vợ mình không muốn làm điều gì phật lòng vợ mình, có người khi nhắc đến vợ mình lại run lên nữa chứ nhưng thuộc hạ cũng không biết sợ vợ cảm giác như thế nào!
- Đằng Cảnh: Ta cũng không biết cảm giác đó như thế nào! Hiện tại ta sợ mất cô ấy, sợ cô ấy biến mất khỏi tầm mắt ta!
- Tiểu Phấn: Nô tỳ nghĩ thời gian qua vương gia đã mệt mõi quá nhiều rồi!
- Đằng Cảnh: Đúng, ta quá mệt mõi rồi!