Vương Gia, Vương Phi Đòi Đốt Phủ

Chương 71: Tương kế tựu kế!




* Lam Ninh thầm nghĩ: Thôi, ăn cám rồi!!! Cứ ngỡ chỉ hai người trong phòng ai dè tiểu Phấn nghe lén!

* Hoàng hậu: Muội đừng buồn ta sẽ đòi lại công đạo cho muội!

* Tiểu Phấn: (dùng cử chỉ đồng tình với hoàng hậu)

* Lam Ninh suy nghĩ: Gật đầu cái đầu muội ấy, muội làm thế không phải giúp ta mà là hại ta đấy, rồi khi vương gia mặt lạnh biết được tin này rồi có cho muội bên cạnh chăm sóc ta không, ăn cám cả lũ luôn đấy!

* Lam Ninh: Hoàng hậu tỷ tỷ chuyện không phải như tỷ nghĩ đâu! (gương mặt vô cùng rối rắm)

* Hoàng hậu: Chuyện rõ như ban ngày, bao người chứng kiến. (tức giận)

Bên cung của hoàng thượng vô cùng mát mẻ mà sau hôm nay ngài ấy đổ mồ hôi nhiều thế ướt cả lưng trưởng công công phải đứng sau quạt liên tục.

* Đằng Cảnh: Chuyện Hỏa lan quốc cứ yên tâm, huynh cứ nghỉ ngơi và đợi kết quả! (ánh mắt sắc bén)

* Hoàng thượng: Ừm, trẫm tin đệ nhưng làm gì làm giữ gìn sức khỏe, lúc trước thì đệ muốn làm gì làm không vấn đề gì nhưng giờ đệ đã có vợ phải dành thời gian quan tâm chăm sóc đệ muội!

* Đằng Cảnh: Đệ biết phải làm gì! (cuối đầu chào hoàng thượng rồi rời đi)

* Hoàng thượng: Trẫm cảm thấy mình già đi vài tuổi!

* Trưởng công công: Bệ hạ dùng ít trà! (lấy khăn thấm mồ hôi cho hoàng thượng)

Ra đến cửa, A Tịnh đã đứng chờ sẵn cả hai người cùng trở về vương phủ.

* Lam Ninh: Lúc nãy muội cùng với vương gia chỉ đùa nhau thôi, không phải là chuyện thật đâu ạ!

* Hoàng hậu: Đùa, đùa đến mức muội khóc luôn sao?

* Lam Ninh thầm nghĩ: Đó chỉ là nước mắt cá sấu thôi, hu hu!

* Lam Ninh: Tại vì bây giờ tâm trạng muội bất ổn, nên khóc cười không kiểm soát! Người ta có câu “cười ra nước mắt”, muội giống như thế ấy!

* Hoàng hậu: Có câu nói thế luôn sao?

Tiểu Phấn nhìn vào nét mặt lúng túng của Lam Ninh biết mình đùa hơi quá nhưng vì thế mà cũng biết rõ tình yêu thương dành cho vương phi, cô ấy vui thì tiểu Phấn cũng vui theo còn khi cô ấy buồn tiểu Phấn phải “trả thù” người đã làm Lam Ninh buồn mà xui cái người đó là vương gia mặt lạnh, dưới một người trên vạn người, ấy thế mà con bé cũng không bỏ qua.

* Lam Ninh: Đúng đấy ạ, muội với vương gia dù sắp trở thành phu thê nhưng thời gian biết nhau quá ít nên chưa hiểu nhau cũng là lẽ thường!

* Hoàng hậu: Có phải ta và bệ hạ đã ép muội quá sức chịu đựng không?

* Lam Ninh: Ưm không đâu ạ, hoàng hậu tỷ tỷ cùng hoàng thượng đã rất quan tâm muội cùng vương gia! Ai mà không muốn đệ đệ mình mau chóng thành gia lập thất, có người bên cạnh cùng nhau chia sẻ, săn sóc nhau. Đối với vương gia nó quan trọng hơn cả, dù thời gian muội và vương gia gặp nhau chưa lâu nhưng muội biết huynh ấy là người luôn xả thân vì dân, vì nước, hết lòng giúp sức hoàng thượng trị vì Du quốc dẫn đến việc huynh ấy “đến từng tuổi này” không có ai bên cạnh!

* Hoàng hậu: Đúng thế nên lúc ta và hoàng thượng gặp muội đã có thiện cảm sâu nặng. Muội cũng là một cô nương tốt bụng, đoan trang hiền thục, muội mà trở thành vương phi của Đằng Cảnh thì còn gì sánh bằng!

* Lam Ninh: Muội hiểu hết tâm ý của mọi người nên lúc nãy muội cùng Đằng Cảnh đang bồi dưỡng tình cảm đấy!!! (nối dối không biết ngượng hả má)

* A Tịnh suy nghĩ: Ủa vậy là bồi dưỡng hả???

* Đằng Cảnh suy nghĩ: Cái gì nàng nói cũng được!

* Tiểu Phấn suy nghĩ: Oa vương phi nói chuyện ngọt như mật ấy, một hồi phải kể tiểu Phấn nghe hí hí!!!

* Hoàng hậu: Vậy hai người đang tìm hiểu về nhau?

* Lam Ninh: Vâng ạ!

* Hoàng hậu: Đệ ấy không có ăn hiếp muội?

* Lam Ninh: Vâng ạ!

* Hoàng hậu: Vậy thì ta yên tâm, đã làm phiền muội nghĩ ngơi ta đến lúc cũng hồi cung!

* Lam Ninh: Đa tạ tỷ tỷ đã chăm sóc muội, cung tiễn tỷ tỷ!

* Hoàng hậu: Ưm chuyện nhỏ thôi, cho ta mượn tiểu Phấn một chút!

* Lam Ninh: Tiểu Phấn chỉ quan tâm muội thôi, xin tỷ đừng trách phạt muội ấy!!! (hốt hoảng)

* Hoàng hậu: À không phải, ta nhờ tiểu Phấn đi lấy ít canh tẩm bổ cho muội trông muội gầy đi nhiều!

* Lam Ninh: Đa tạ tỷ tỷ!!!(cuối đầu)

Hoàng hậu, tiểu Phấn cùng người hầu rời đi, trả lại không khí yên ắng vốn có của vương phủ. Lúc này Lam Ninh mới hô hấp bình thường trở lại, thiệt sống trong cung quả thật phải kiên dè đủ điều.

* Tiểu Phấn: Mong hoàng hậu giữ đúng lời hứa với nô tỳ!

* Hoàng hậu: Hố hố, yên tâm ta hứa là không nuốt lời! Tăng lương cho ngươi cùng tiểu Trúc là chuyện nhỏ, mà lúc nãy các ngươi có nghe vương phi nói không bồi dưỡng tình cảm, đáng yêu quá!!!

* Nô tỳ: Chúng nô tỳ nghe rất rõ thưa hoàng hậu!

* Hoàng hậu: Ha ha, những người theo ta hôm nay đều được thưởng cả!

* Nô tỳ: Tạ ơn hoàng hậu!

* Hoàng hậu: Sao trên đời có một cô bé đáng yêu mà nói chuyện ngọt đến thế, phải qua kể với hoàng thái hậu mới được!

* Đằng Cảnh: A Tịnh ngươi đi xem tình hình của các binh sĩ rồi về báo lại ta!

* A Tịnh: Vâng thưa vương gia! (chuẩn bị đi)

* Đằng Cảnh: Lúc nãy ngươi cùng nô tỳ tiểu Phấn trộm nghe chuyện của ta, ta sẽ truy cứu sau. Chuyện nào nên phạt hay không nên phạt ta đều sẽ phạt! (lời nói chắc chắn)

* A Tịnh: Vâng thưa vương gia! (bây giờ mới rời đi thật)

* Lam Ninh: Trong này ngột ngạt quá, quá ngột ngạt!

* Đằng Cảnh: Ngày mai ta dẫn nàng đi chợ được không! (đi vào không một tiếng động)

* Lam Ninh: Hơ, ngài làm tôi giật mình! Thế nào cảm thấy có lỗi muốn chuộc lỗi sao! (nhìn bằng ánh mắt coi thường)

* Đằng Cảnh: Chúng ta đi bồi dưỡng tình cảm! (ghé sát vào tai)

* Lam Ninh: Ngài nghe trộm!

* Đằng Cảnh: Nàng nói lớn như thế sao không nghe được!

* Lam Ninh: Tôi giải nguy mới nói thế thôi, xùy!

* Đằng Cảnh: Nhưng ta không nghĩ thế! (bất ngờ ôm Lam Ninh lại gần)

* Lam Ninh: Ngài đang chiếm tiện nghi đấy, buông tay ra!