Vương Gia, Vương Phi Đòi Đốt Phủ

Chương 341: Bạn trai của Lam Ninh




Đang trong đêm khuya tĩnh mịch bât chợt ông nội nói cơ thể mình hơi khó chịu, lập tức kêu con cháu đến để ông nói vài lời. Ông diễn tả như đây là những lời trăn trói cuối cùng.

Mọi người trong nhà vô cùng hốt hoảng, rõ ràng lúc chiều ông vẫn ngồi dùng cơm ngon miệng và cũng không có dấu hiệu gì bất thường. Tại sao bây giờ lại nói những lời đáng sợ như thế.

“Cha ơi, cha thấy trong người sao rồi ạ?” – Cha Lam Ninh hỏi.

“Hả, ta vẫn khỏe! ” – Ông tỏ ra bình thường nhưng trán đổ nhiều mồ hôi.

“Con thấy sắc mặt cha hơi xanh xao! Cha cảm thấy không ổn chỗ nào để chúng con gọi bác sĩ đến xem ạ! – Cha nhỏ Lam Ninh vô cùng lo lắng.

Ông nội phẩy tay để mọi người ngồi xuống, lập tức con cháu cùng những người trợ lý và tất cả người giúp việc ngồi xuống nghe ông nói.

“Lúc nãy ta nằm mơ! – Gương mặt ông vô cùng lo âu.

Nghe đến chữ nằm mơ là tất cả đều hiểu, ông thường nằm mơ thấy những điều không có thiệt và luôn làm ra vẻ nghiêm trọng kêu mọi người tụ họp lại hết nghe ông kể về giấc mơ.

Dù bị gọi dậy lúc nửa đêm nhưng mọi người vẫn rất chăm chú để lắng nghe câu chuyện của ông. Vì ai cũng hiểu khi về già cũng sẽ lo lắng nhiều thứ, bất cứ điều gì cũng không bằng sự lắng nghe và thấu hiểu.

Vẫn như mọi lần, ác mộng của ông luôn xoay quanh Lam Ninh. Lần này giấc mơ có chút khác những lần trước, ông mơ thấy bé thỏ nhỏ dẫn về một thằng cháu rễ. Mà đặc biệt hơn nữa người con trai lại giống như đúc người trong tranh kia.

Nghe xong câu chuyện thì cha nhỏ đến an ủi ông và khuyên bảo do ban ngày ông cứ nhìn chằm chằn vào bức tranh nên tôi ông mơ thấy. Thỏ thẻ một lúc lâu, mãi ông mới ngủ lại được. Khi nhắm mắt lại ông vẫn nhớ đến gương mặt hạnh phúc của Lam Ninh, chưa bao giờ ông nhìn thấy nụ cười con bé tươi như thế.

“Tại sao chỗ bé Lam Ninh đang nghiên cứu lại không thông báo với chúng ta về ngày con bé hoàn thành khóa nghiên cứu và trở về?” – Mẹ Lam Ninh lo lắng.

“Nơi đó nghiên cứu nhiều thí nghiệm đặc biệt, ngay cả chúng ta muốn hỏi bất kỳ tin tức nào cũng phải qua chính phủ! – Cha Lam Ninh nói.

“Cũng đã lâu rồi, em cũng nhớ con bé quá! ” – Mẹ Lam Ninh lo lắng.

“Anh cũng rất nhớ con, chắc Lam Ninh cũng sắp về rồi! Em về nghỉ ngơi đi, kẽo thằng bé giật mình không thấy em đâu lại khóc lên đòi mẹ!” – Cha Lam Ninh an ủi.

Khi cả cha mẹ Lam Ninh rời đi thì cha nhỏ mới đi ra cùng vẻ mặt đâm chiêu. Chuyện đến nước này sắp không giấu được nữa rồi, chỉ mong Lam Ninh mau sớm trở về.

Khuôn viên buổi sáng tại dinh thự của ông ánh nắng chan hòa, trăm hoa đua nở. Bây giờ chưa bước sang mùa xuân mà hoa trong vườn bỗng nở đồng loạt, khiến người có thâm niên trong ngành cây cảnh cũng không tìm ra nguyên nhân.



Ông cùng gia đình đang dùng bữa sáng. Vẫn như mọi lần ông sẽ đảo mắt một lượt, nhìn thấy từ trên xuống dưới toàn là con trai và cháu trai, ông liền thở dài. Trách ai bây giờ, bản thân ông cũng chỉ sinh ra được hai thằng con trai không có nỗi một cô con gái.

Người làm đang quét dọn trong sân vườn như mọi ngày thì nghe tiếng chuông cửa, một người nhanh nhẹn chạy ra mở cửa.

“Chào buổi sáng ạ!” – Lam Ninh tươi cười như hoa.

Người giúp việc đó mất một lúc mới hoàn hồn liền lập tức chạy vào nhà chính báo tin.

“Thưa ông, đại tiểu thư về rồi ạ!” – Giọng nói hốt hoảng.

Mọi người lập tức buông bát đũa chạy ra ngoài, mà người chạy nhanh nhất là chú của Lam Ninh. Trong sảnh chính, Lam Ninh đang ngồi cùng một người con trai. Chú vừa thấy lam Ninh chuẩn bị chạy lại ôm con bé thì nhìn thấy người con trai ấy liền đứng bất động.

“Sao đứng im rồi?” – Ông đi chậm chậm đến.

Ông chưa kịp nhìn qua bé thỏ nhỏ thì gương mặt của người con trai ấy đã đập ngay vào mắt.

Còn cha Lam Ninh vừa chạy lên lầu bế con trai xuống, cùng nắm tay vợ bước từ từ xuống. Vừa nhìn thấy con gái mẹ Lam Ninh đã đi vội lại ôm thắm thiết, cha cũng sờ đầu Lam Ninh muốn hói.

“A a a!” – Em bé nhìn vào Lam Ninh gọi.

“Chào bé cưng, lần đầu tiên chị gặp em!” – Lam Ninh nắm lấy bàn tay nhỏ nhỏ.

Hai anh họ cũng bước đến nhưng đầu tiên là xem xét người con trai Lam Ninh mang về. Nhìn Đằng Cảnh bị hai người này nhìn chăm chăm trong thương vô cùng, nhưng cũng phải để người này nếm cảm giác bị nhà gái đánh giá như thế nào.

Đến tận bây giờ ông mới hồi hồn lại, ông ra hiệu để hai trợ lý kè ông đi đến chứ bây giờ ông đi không nổi nữa rồi.

Bao nhiêu giáo án đêm qua Lam Ninh dặn dò bây giờ đến lúc thể hiện ra. Đằng Cảnh nở một nụ cười “hiền hậu”, khom người 90 độ, một giọng nói rõ ràng và từ tốn.

“Xin chào ông, con là Đằng Cảnh là phu… là bạn trai của Lam Ninh ạ!” – Đằng Cảnh nói dõng dạc.

Hết



Viết bình luận

Thank you everyone!

Ngày 20/03/2020 mình đã bắt đầu viết những chương truyện đầu tiên.

Thời gian đầu khó khăn vô cùng đối với một người mới chập chững bước vào con đường viết lách.

Dần dần trình độ viết của mình lên một xíu nhờ những lời động viên, những lời góp ý chân thành từ các bạn.

Lượt đọc của mình ngày một tăng dần, lượt theo dõi cũng tăng lên đó là phần thưởng giá trị nhất đối với mình.

Xuân, Hạ, Thu, Đông rồi đến Xuân.

Mình vẫn gắn liền vết font chữ Times Neue Roman và cỡ chữ 14. Bất kể ngày hay đêm, trong nhà, ở trường học hay trên xe buýt mình vẫn chăm chỉ gõ chữ.

Gõ chữ và nghĩ nội dung đã dỡ rồi thêm mảng thiết kế bìa này mình càng dỡ hơn!

Ảnh bìa tiểu thuyết là do bạn làm cho mình á, thời gian bạn ấy làm cũng khá nhanh tầm 06 tháng à! Sau khi lượt bỏ 365 ý kiến thì được em này!

Chân thành cảm ơn bạn thiết kế nhé!

Đến hôm nay 26.05.2022, mình đã hoàn thành tiểu thuyết "Vương gia, vương phi đòi đốt phủ!" (Mồi lửa).

Lúc đầu mình dự tính gói gọn trong 200 chương, nhưng viết cuốn quá đến hơn 300 chương luôn.

Cảm ơn mọi người đã đồng hành cũng mình trong suốt hành trình!

Hãy luôn vui vẻ, xinh đẹp và tận hưởng cuộc sống này thật trọn vẹn nhé!

- -------------❤❤❤❤---------------

Mình quay lại sửa các chương đầu để về lỗi câu và lỗi từ để chúng liền một mạch, nếu hoàn thành sớm thì sẽ thêm một vài chương ngoại truyện nhé!

Tự dưng cảm thấy mệt ngang.

Spoil mọi người một xíu là mình đang nuôi ý định viết một bộ về ma ca rồng. Thời gian sắp tới mình sẽ lên núi ở ẩn tầm 12 tháng đến 01 năm thì sẽ cho ra tiểu thuyết mới nhé!