Vương Gia, Vương Phi Đòi Đốt Phủ

Chương 330: Tiểu Phấn đã khóc




“Oáp! Mình đứng đây đợi khá lâu sao chưa thấy vương gia bế vương phi về nhỉ?” –Tiểu Phấn đứng nghiêm trước cửa.

“Ngài ấy sắp đến rồi, muội cố gắng đợi thêm một chút! Ta cũng sẽ đứng đây đợi cùng muội!” – A Tịnh bất ngờ xuất hiện.

“Huynh đã làm xong việc rồi sao?” – Tiểu Phấn ngạc nhiên nhìn qua.

“Công việc thì làm mãi cũng không hết tranh thủ nghỉ giải lao!” – A Tịnh đứng khoanh tay, dựa lưng vào vách tường.

Hai người cứ thế đứng yên không ai nói với ai thêm câu nào. Đến khi thấy bóng dáng của vương gia đi đến thì đứng ngay ngắn lại để nghênh đón.

Đằng Cảnh bế Lam Ninh nhẹ nhàng bước đến, ánh mắt dán chặt vào gương mặt đang say ngủ kia. A Tịnh đẩy cửa vào, khi vương gia vừa bước qua liền từ từ đóng cửa lại. Ra hiệu để tiểu Phấn đi cùng mình, nhường không gian yên tĩnh lại cho vương gia.

Từ trước đến nay hai người này cứ lao mình vào công việc ít khi có thời gian nghỉ ngơi, bây giờ cả tranh thủ tản bộ ngắm nhìn khung cảnh của vương phủ về đêm. Nơi đây đang được phủ một lớp áo mới, những màu sắc rực rỡ trải khắp vương phủ khiến cho ai nhìn vào cũng mong chờ ngày trọng đại đó.

“Thật sự rất đẹp!” – Tiểu Phấn đưa ánh mắt long lanh ngắm nhìn mọi thứ.

“Ừm, ta cảm thấy thật ấm áp! Đã đi theo vương gia từ rất lâu nhưng chưa bao giờ cảm nhận được sự ấm áp này!” – A Tịnh cũng đưa mắt nhìn.

“Huynh nhìn những hoa đăng đang xếp dở kia kìa! Huynh nhớ năm trước vào ngày thả hoa đăng bệ hạ đã ban hôn cho vương gia và vương phi không?” – Tiểu Phấn xoay qua A Tịnh hỏi.

“Nhớ chứ, nhớ như in ngày đó! Lần đó cũng là lần đầu tiên ta thấy vương gia lo lắng cho người khác như thế, sau lần đó vô số chuyện xảy ra!” – A Tịnh cầm lấy một chiếc hoa đăng.

“Đúng, đã xảy ra vô số chuyện! Chỉ mới gần hai năm mà muội nghĩ mình đã trải qua cả nửa đời người rồi, thật hoài niệm!” – Tiểu Phấn sờ vào tay mình.

A Tịnh bất ngờ nắm lấy đôi bàn tay thon dài và có phần chai sạn của tiểu Phấn, hắn dùng tay mình truyền hơi ấm qua. Tiểu Phấn vô cùng ngạc nhiên nhưng không kháng cự, cô ấy đang tận hưởng một cảm giác ấm áp mà trước giờ chưa từng biết.

Từ đây xuất hiện một đội tuần tra đêm, sợ họ phát hiện nên A Tịnh nhanh chóng bế tiểu Phấn ra nơi khác.

Ngay cạnh hồ nước có sắp xếp những cái ghế dài để Lam Ninh tắm nắng sáng, bây giờ lại trở thành nơi hò hẹn của đôi trẻ này. A Tịnh vẫn rất lưu luyến mùi hương trên cơ thể tiểu Phấn nên không có ý định buông ra. Hắn ngồi xuống ghế và đặt tiểu Phấn ngồi trên đùi mình, lúc này tiểu Phấn đã phản kháng lại.

Cô ấy rất nhiều lần thấy vương phi ngồi như thế trên người vương gia, lúc đó cô không nghĩ gì cảm thấy hết sức bình thường. Nhưng bây giờ đến lượt mình lại khác, đa phần là ngượng ngùng.

“Xin nàng đừng chống cự, hãy cho ta một lần được dựa vào vai nàng!” – Vừa dứt lời A Tịnh đã ngã đầu vào vai tiểu Phấn.

Tiểu Phấn run người lên một cái nhưng sau đó đã bình thường trở lại. Cô ấy cảm nhận được nhịp thở của người nam nhân này và nghe được cả nhịp tim của hai người.

Bất chợt A Tịnh vòng tay qua ôm tiểu Phấn sát vào người càng lúc càng chặt, khiến cô ấy không thể hô hấp bình thường.

“Nàng thật thơm, thật ấm áp!” – Giọng A Tịnh đầy mê muội.

Lúc này tiểu Phấn như bỏ bùa, cô ấy cũng từ từ lấy tay mình ôm lấy cơ thể của người nam nhân trước mặt. Chiếc hoa đăng lúc nãy đã rơi xuống đất, nhưng không sao bây giờ trong mắt hai người chỉ có hình bóng của nhau.

“Chụt!” – A Tịnh bất chợt hôn lên cổ tiểu Phấn.

“Huynh? Mượn vai” – Tiểu Phấn ngạc nhiên, chuẩn bị đẩy người ra.

Nhưng sức lực của tiểu Phấn không đủ để làm chuyện đó, càng chống cự thì A Tịnh lại càng ôm chặt.

“Không thở được!” – Giọng tiểu Phấn yếu ớt.

A Tịnh dùng tay xoay mặt tiểu Phấn qua và đặt lên môi tiểu Phấn một nụ hôn. Hắn như thỏa mãn được bản thân liền dùng lưỡi liếm quanh môi mình kèm một nụ cười ma mị.

“Tên sắc lang này!” – Tiểu Phấn đưa tay lên chuẩn bị đánh vào mặt A Tịnh.

A Tịnh liền nắm tay lại và hôn thêm một cái nữa, nụ hôn lần này lâu hơn trước. Tất cả không khí còn sót lại của tiểu Phấn liền bị lấy đi hết, cơ thể cô ấy mềm nhũn ra và đến lúc này A Tịnh mới dừng hôn lại.

“Lúc trước đã nói là không bắt nạt muội, không được hôn nữa mà sao huynh lại nuốt lời?” – Tiểu Phấn đánh nhẹ vào ngực A Tịnh.

“Xin lỗi, ta không kiềm chế được!” – A Tịnh vỗ về.

“Làm xong rồi xin lỗi, người như huynh thế gian này đầy!” – Tiểu Phấn giận dỗi.

“Hay ta nằm yên để nàng làm lại coi như hòa nhau nhá!” – A Tịnh ngã người ra ghế, đặt tiểu Phấn ngồi trên người mình.

“Sao lại có người không biết liềm sỉ thế này!” – Tiểu Phấn mắc cỡ lấy tay che mặt.

“Liêm sỉ? Chữ đó viết như thế nào?” – A Tịnh cười gian tà.

Tiểu Phấn tức đến mức không nói nên lời, còn cơ thể bị A Tịnh giữ lại không đi ra được. Từ trên cao nhìn xuống cơ thể A Tịnh vô cùng đẹp và săn chắc, gương mặt lại vô cùng hút hồn.

Lúc nãy giằn co nên quần áo hơi rối nhưng vì thế tiểu Phấn thấy được vết sẹo khá dài ở ngay vai. Cô ấy lập tức cởi áo ra để xem rõ, vết sẹo dài từ vai xuống đến ngực.

Nó đã có rất lâu rồi màu sẫm hơn màu da nhưng nhìn vết tích còn lại đây là đường đao chí mạng, chỉ một chút nữa là trúng tim rồi.

“Nàng nôn nóng đến thế sao! Ta sẽ không phản kháng, nàng muốn làm gì thì làm!” – A Tịnh đưa vẻ mặt hưởng thụ.

Tiểu Phấn chạnh lòng, liền cuối người xuống hôn vào vết sẹo đó. Cái hôn này khiến A Tịnh vô cùng bất ngờ, cậu ấy cuối xuống liền cảm thấy có thấy ấm nóng rơi trên ngực mình.

“Sao lại khóc rồi? Ta xin lỗi vì hành động lúc nãy, nín khóc đi! Nàng khóc ta cầm lòng không được!” – A Tịnh chồm dậy.

“Chắc đau lắm!” – Tiểu Phấn sờ vào vết sẹo.

“À vết sẹo này đã lâu lắm rồi! Lúc bị thương khá đau, đến lúc liền lại thì hành ngứa nhưng không dám gãi vì sợ trúng miệng vết thương nên chỉ dám gãi ở ngoài rìa!” – A Tịnh cười ra tiếng để an ủi.

Nghe câu nói này tiểu Phấn cũng mỉm cười theo, nước mắt ngừng rơi nhưng vẫn cảm thấy sau trong tim có chút nhói. Cô ấy mạnh dạn khom người xuống hôn lên yết hầu của A Tịnh.

“Ực!” – A Tịnh khẽ run lên.

Sau đó tiểu Phấn đặt đầu của mình nằm trên ngực của A Tịnh và nhắm mắt lại, dần dần chìm vào giấc ngủ.

“Không biết tiểu Phấn đi đâu rồi? Lam Ninh ôm chặt thế này sao mà mình rời đi được, cử động một chút cô ấy sẽ thức dậy ngay!” – Đằng Cảnh nằm ngay ngắn trên giường không dám thở mạnh.